NHỮNG
TRÒ HỀ KỆCH CỠM
LÃO MÓC
Theo một nhân vật đã từng
ở vai trò lãnh đạo Mặt Trận (trước
đây) thì ông Hoàng Cơ Định (HCĐ), một nhân
vật cao cấp trong Trung ương đảng Việt Tân là người
chủ quan, kiêu căng và thiếu khả năng lãnh đạo.
Ông Định giữ vai trò then chốt trong MT (trước
kia) và đảng Việt Tân (hiện nay) chỉ vì ông là em của ông Hoàng Cơ Minh,
núp trong bóng tối “làm mưa làm gió” đến nay phải lộ
diện và mọi người đã thấy rõ khả
năng thực sự của ông ta.
Nhận xét này rất chính xác khi đọc bài
viết của ông ta có cái tựa đề: “Tôi đi dự
lễ truy điệu cụ Hoàng Minh Chính” được đăng trên
mục gọi là “Bình Luận” của tuần báo VTimes
có ông “ký giả playboy” Lâm Văn Sang làm Tổng thư
ký. (VTimes số 96, Thứ Sáu 11-4-2008 ).
Xin mời độc giả đọc trích
đoạn sau đây để thấy cái “khả năng… bình
luận” của ông “Tiến sĩ” HCĐ, cán bộ cao cấp
của đảng VT:
“… Tôi hỏi ông Võ Tư Đản, là
người vốn hay đi chung xe với tôi
lên
Đây là một “phác giác” rất mới lạ
do ông HCĐ viết ra giấy trắng, mực đen: Hai ông
Võ Tư Đản, Võ Văn Sĩ là BẠN của ông HCĐ,
“cán bộ cao cấp” của đảng VT. Qua trích đoạn trên
người ta thấy ông HCĐ, người Mỹ gốc Việt có
tên Nhật Dean Nakamura rất “bình dân” là “cùng đi
chung xe biểu tình chống VC với ông Võ Tư
Đản” và “uống chung ly rượu và
chia xẻ với nhau khói thuốc lá Bastos” với ông
cựu Thiếu Tá Công Binh/QLVNCH Võ Văn Sĩ (sic!). Có
điều không biết ông “cán lớn” HCĐ căn cứ vào đâu mà đưa
ra nhận xét: “… cựu Thủ Tướng Nguyễn Bá
Cẩn, cụ Nguyễn Hữu Hãn, luật sư
Nguyễn Tường Bá hết cả đều là những nhân
vật chống Cộng được đồng bào kính nể
nếu không vào bậc thầy thì cũng thuộc
hạng đàn anh của ông Sĩ.” Chống
Cộng mà cũng có “chống Cộng bậc thầy”,
“chống Cộng hạng đàn anh” (sic!). Đây mới
đúng là “khẩu khí” của “chính trị gia cao cấp”
của băng đảng VT!
Về chuyện ông “chính trị gia VT” HCĐ
“quay sang nói với ông Trần Văn Loan” thì bình
luận gia Đại Dương đã có viết như sau:
“Các chính trị gia bị
đoàn biểu tình chất vấn khi tham dự lễ
truy điệu Hoàng Minh Chính đã viện dẫn chính sách
chiêu hồi của Việt
Nhận
xét về “khả năng” của ông HCĐ mà chúng tôi đã nêu trên
càng đúng khi đọc tiếp những hàng chữ sau đây: “Tôi
thấy việc làm của những người biểu
tình này chỉ là để biểu lộ mối căm
hờn của họ đối với VC, hành động của
họ không có tác dụng chống cộng, vì không làm
hại gì cho VC, không làm cho chế độ đó suy yếu
mà chỉ tạo sự phân hóa trong cộng đồng.”
Thực tình mà nói, chúng tôi tin rằng
ít người hiểu được “những lời lẽ cao xa”
của ông HCĐ khi ông ta viết tiếp như sau: “… Những
người Việt Nam phải bỏ nước ra đi là nạn
nhân của chế độ độc tài cộng sản, trong khi
đó những người đã bước vào hội trường này
để bày tỏ cái “nghĩa tử là nghĩa tận”
với cụ Hoàng Minh Chính đã bị mạ lỵ lăng
nhục bởi những người biểu tình ngoài kia,
họ cũng là nạn nhân của một loại độc
tài. Đây là thứ độc tài của những người không có
vũ khí trong tay, về hình thức
tuy có khác, nhưng bản chất vẫn là một.” (Bài báo đã dẫn).
Trong khi đó thì cũng chính tờ VTimes
trong bài tường thuật đã viết như sau: “Có
một cuộc đối thoại giữa ông Hồ Văn
Khởi của ban tổ chức và ông Trần Văn Loan nhưng
không giải quyết được sự việc. Người
chống đối cho rằng “Những đảng viên này
chống đảng để cứu đảng,” “Chống cộng
cuội.” Người tổ chức lễ
truy điệu thì cho rằng “nên chiêu hồi những
người cộng sản phản tỉnh.” Cuối cùng
thì lễ vẫn cứ cử hành bên trong nhà vòm,
trong khi tiếng hô đả đảo vang dội bên ngoài.” (VTimes, số báo đã dẫn).
Ít ai nghĩ một cán bộ cao cấp
của đảng VT như ông HCĐ lại viết lách bịa
điều đặt chuyện vu cáo những người biểu
tình cứ y chang như là ông “ký giả gia nô mưu sinh
bằng đầu gối” là Cao Sơn Nguyễn Văn Tấn và
cặp “kép đểu thiên phú, đào lẳng bẩm sinh”
Nguyên Khôi, Đoan Trang vừa mới tập tễnh làm
truyền thông Việt gian trong “sự biến” Little Saigon! “Đây là thứ độc tài của những
người không có vũ khí trong tay (sic!)…” Gớm!
Chữ với nghĩa! Nực cười thay cái “đỉnh cao
trí tuệ” của ông “bình luận gia” HCĐ!
Xin miễn đề cập đến chuyện
ông “cựu Thủ Tướng VNCH 7 ngày” Nguyễn Bá Cẩn “đã
ca ngợi cụ Hoàng Minh Chính là người nhiệt thành yêu
nước và thật sự dứt khoát với chủ
nghĩa cộng sản (sic!)”
Bài viết này xin được đề cập
đến cái mà ông HCĐ gọi là “nhận xét rất sâu sắc”
của ông Tổng bí thư đảng VT Lý
Thái Hùng. “Nhận xét sâu sắc” của ông Lý Thái Hùng
mà ông HCĐ “coi như đó cũng làm cảm nghĩ của ông ta
(HCĐ)” là: “cụ Hoàng Minh Chính đã dành cả cuộc
đời đấu tranh cho nền độc lập, tự do và dân
chủ cho dân tộc (sic!)”
Những người có theo dõi các hoạt
động của MT (trước kia) và đảng Việt Tân
(hiện nay) đều biết “đảng
VT đã khẳng định CSVN là thành phần của dân
tộc, họ ca tụng CSVN có công với đất nước,
họ vinh danh “cố chủ tịch Hồ Chí Minh” là ân nhân
của dân tộc, họ kêu gọi “gác bỏ hận thù”
quá khứ để hòa hợp dân tộc, họ động
viên tuổi trẻ hải ngoại về xây dựng
đất nước dưới sự lãnh đạo của
bạo quyền, họ phá rối, gây chia rẽ cộng
đồng hải ngoại…”
Nhiều bậc thức
giả, điển hình là cựu luật sư Nguyễn
Văn Chức đã chứng minh CSVN KHÔNG PHẢI LÀ THÀNH PHẦN CỦA DÂN
TỘC, MÀ LÀ KẺ THÙ CỦA DÂN TỘC. CSVN KHÔNG CÓ CÔNG, MÀ CÓ TỘI!
Đã có rất nhiều bài viết
chứng tỏ ông Hoàng Minh Chính chỉ là CHỐNG ĐẢNG
ĐỂ CỨU ĐẢNG – như các ông Nguyễn Hộ,
Nguyễn Văn Trấn, Trần Độ v.v…
Năm 1996, “tiến sĩ” Nguyễn Bá Long
ở Canada và “kỹ sư” Nguyễn Gia Kiểng ở
Pháp đã “suy cử” hung thần Nguyễn Hộ lên làm
“minh chủ” cho cái gọi là MẶT TRẬN DÂN CHỦ. “Minh
chủ” Nguyễn Hộ đã từ trong nước viết
thư ra hải ngoại và “ị” trên đầu hai ông “trí
thức đầu ruồi” Nguyễn Bá Long, Nguyễn Gia
Kiểng như thế nào mọi người đều đã
rõ.
Chuyện ông đốc-tờ trọc phú
Nguyễn Xuân Ngãi “hãnh diện khoe với phóng viên
Việt Hồng của Đàn Chim Việt nhân dịp Hoàng
Minh Chính sang Hoa Kỳ chữa bệnh và “rao giảng” dân
chủ vào năm 2005: “99% đảng phái lúc đó đồng ý
đứng chung trong Phong Trào. Bữa đó cụ HMC làm chủ
tọa cuộc họp, có đảng Việt Tân, Đại
Việt, Quốc Dân Đảng”.
Việc “một số đảng chính trị
của người Việt tại San Jose như đảng Dân
Chủ Việt Nam, Đại Việt, Việt Nam Quốc Dân
Đảng, Dân Xã… và đại diện là bác sĩ Nguyễn
Xuân Ngãi, các ông Hồ Văn Khởi, Nguyễn Tường Bá,
Hoàng Cơ Định, Hoàng Thế Dân, Hai Long, Võ Du, Chu
Tấn… cùng làm lễ truy điệu” cụ Hoàng Minh Chính
thì cũng y chang như chuyện hai ông iến sĩ,
kỹ sư Long, Kiểng “suy cử” hung thần Nguyễn
Hộ lên làm “minh chủ” của cỗ xe MẶT TRẬN
DÂN CHỦ VÀO NĂM 1996.
*
Trong cái gọi là bài “bình luận”, ông HCĐ
phóng bút viết: “Khi tới tham dự buổi lễ, tôi
hơi ngạc nhiên khi thấy một số đồng bào cầm
cờ và biểu ngữ biểu tình phản đối
ở bên ngoài. Chuyện biểu tình này, tôi đã nghe
nói từ trước, nhưng vẫn nghĩ là không có, vì dân
tộc Việt Nam có truyền thống văn hóa, chẳng ai
lại đối xử như vậy với một lễ
thất tuần của một người quá cố.”
Khi viết những dòng chữ khoe
mẽ rằng mình “có truyền thống văn hóa của
dân tộc Việt Nam,” chê bai những người biểu
tình chống lễ truy điệu ông Hoàng Minh Chính, ông HCĐ
không biết rằng ông ta đã làm chuyện:
“Chân mình thì lấm lê mê
Lại cầm bó đuốc mà
rê chân người!”
Ông ta quên mất rằng chính ông ta và băng
đảng Việt Tân của ông ta đã “KHÔNG NGHĨA TỬ
LÀ NGHĨA TẬN” ĐỐI VỚI CỐ ĐỀ ĐỐC HOÀNG
CƠ MINH LÀ BÀO HUYNH VÀ CŨNG LÀ CHỦ TỊCH CỦA MẶT
TRẬN QUỐC GIA THỐNG NHẤT GIẢI PHÓNG VIỆT
NAM.
Xin mời độc giả đọc trích
đoạn sau đây trong bài viết VỤ MẶT TRẬN HOÀNG CƠ
MINH của cựu luật sư Nguyễn Văn Chức được
viết vào ngày 19-8-1999 để thấy rõ ông HCĐ và
Mặt Trận (trước kia) cũng như đảng VT (hiện
nay) đã NGHĨA TỬ LÀ NGHĨA TẬN như thế nào
đối với cố Đề Đốc Hoàng Cơ Minh:
“… Khi một người nằm
xuống - trừ trường hợp liên quan đến tôn giáo –
ai cũng có quyền định công luận tội. Nhưng không ai được phép riễu cợt.
Một người đã chết từ lâu, mà vẫn bị
rêu rao rằng còn sống và đang đi đây đi đó, nay từ
trong nước gửi thư chúc Tết đồng bào, mai từ
quốc nội gửi lời huấn thị đoàn viên, nay
từ chiến khu “theo rõi và hướng dẫn công tác
đấu tranh của Mặt Trận”, mai chủ tọa
Hội Đồng Kháng Chiến Toàn Quốc tại quốc
nội… thì đó là MỘT TRÒ HỀ. Và MỘT
SỰ RIỄU CỢT! Riễu cợt đối với vong
linh người đã chết, riễu cợt đối với
gia đình người đã chết. Không một nén hương,
không một lời cầu nguyện, đã là bạc
tình bạc nghĩa. Nay lại còn
rêu rao rằng người đó còn sống. Thiết tưởng KHÔNG CÓ SỰ RIỄU CỢT NÀO
LỚN HƠN.
Trở lại trường
hợp đề đốc Hoàng Cơ Minh. Ông đã chết.
Nếu những đoàn viên của ông không biết cúi đầu
trước vong linh của ông, thì cũng đừng nên
riễu cợt.
Huống chi, RIỄU CỢT ĐÃ TRỞ
THÀNH THÓA MẠ.
Như mọi người đều biết từ
nhiều năm nay, Mặt Trận HCM đã có những hành
động bất lợi cho người Quốc Gia, nếu không
muốn nói là phản lại người Quốc Gia. Họ khẳng định CSVN là thành phần của
dân tộc. Họ ca tụng CSVN có công
với đất nước. Họ phổ
biến bài ca tụng ‘cố chủ tịch Hồ Chí Minh’.
Trong vụ đấu tranh dẹp cờ VC và dẹp ảnh
Hồ Chí Minh của đồng bào Cali (1999) vừa qua, họ
đã gây cản trở cho đồng bào, đã nhập
cuộc vào phút chót, rồi sau đó chiếu phim tuyên truyền
cho VC trong đêm thắp nến 26-2-1999 và phổ biến trên Internet
của họ bài ca tụng công đức Hồ Chí Minh v.v…
Chúng ta hãy gom những hành vi nói trên vào một nhóm, gọi là SỰ
KIỆN MỘT. Và đây, SỰ KIỆN HAI: Mặt
Trận quả quyết Đề Đốc Hoàng Cơ Minh “hiện còn sống và đang lãnh
đạo Mặt Trận.”
Bây giờ chúng ta hãy
đặt SỰ KIỆN MỘT bên cạnh SỰ KIỆN HAI,
chúng ta phải bắt buộc đi tới một kết
luận. Kết
luận đó, là: những hành động phản lại người
Quốc Gia của Mặt Trận từ lâu nay đã do
Chiến Hữu Chủ Tịch của họ (hiện đang còn sống và đang
lãnh đạo Mặt Trận) đã trở cờ,
phản bội người Quốc Gia và đang làm tay sai cho CS.
Tôi không muốn đẩy
lý luận đi xa hơn.
Bởi lẽ: cũng như mọi người, kể cả anh
em Mặt Trận, tôi biết ông Minh đã chết. Và
bởi lẽ: tôi biết rõ con người ông Minh. Đúng hay
sai, người ta có thể tố cáo ông đã lừa dối
đồng bào, đã cướp đoạt tiền Kháng Chiến,
đã bỏ đói anh em trong trại, đã bắn anh em,
đã thủ tiêu cộng sự viên v.v… Nhưng XIN ĐỪNG
THOÁ MẠ ÔNG LÀM TAY SAI CS. Những gì của Ceasar,
hãy trả lại cho Ceasar.
Thế nhưng, Mặt Trận lại
muốn khác. Họ có những hành vi
khiến người ta phải kết luận rằng:
chiến hữu chủ tịch của họ (hiện còn đang sống và lãnh
đạo Mặt Trận), đã phản bội người
Quốc Gia và đang làm tay sai cho cộng sản. Đáng
buồn là ở đó. Câu hỏi đặt ra:
những kẻ đang “lãnh đạo” Mặt Trận là ai?”
*
“Trong chính trị, sự
thiếu trí tuệ là một tai họa. Từ thiếu trí tuệ
đến chao đảo lập trường, không đầy một
bước. Từ chao đảo lập trường đến
lòn cúi làm tay sai kẻ thù, không
đầy nửa bước. Từ lòn cúi làm tay
sai kẻ thù đến công khai phản bội anh em, không
đầy một phần tư bước.
Trong chính trị, sự thiếu trí tuệ
là một tai họa. Nhất
là khi nó đi đôi với sự thiếu lương thiện. Và nhất là khi nó trở thành đặc quyền
của những kẻ mang danh lãnh đạo một đoàn
thể chống Cộng.
Trong chính trị, sự
thiếu trí tuệ thường đẻ ra NHỮNG TÊN HỀ KỆCH CỠM. Người Quốc Gia cười, thằng Việt
Cộng còn cười hơn.”
Theo nhận xét trên của luật sư
Nguyễn Văn Chức thì các bác sĩ, kỹ sư
“lãnh tụ” của 6 “chính đảng” tại San Jose,
từ vụ tiếp tay với bà NV Madison chống
lại nguyện vọng của đa số người Việt
Quốc Gia tỵ nạn CS trong việc chọn tên LITTLE
SAIGON cho khu thương mại trên đường Story đến việc làm
“lễ truy điệu kẻ thù” tại Tòa Thị Chính
thành phố San Jose là NHỮNG
DIỄN VIÊN CỦA NHỮNG TRÒ HỀ KỆCH CỠM - không hơn, không kém!
LÃO MÓC