Trần
Khải Thanh Thủy
Thư
ngỏ gửi ông Nguyễn Tấn Dũng (Nhân chuyến đi
Mỹ)
Ðịa
ngục xã hội chủ nghĩa Việt
Thưa ông thủ
tướng!
Dù bị đảng cướp của ông cấm
mọi nẻo đường vào Internet cũng như liên lạc
với thế giới bên ngoài. Nào cắt mạng, nào
cấm không được vào quán nét công cộng, nào tịch thu
mọi phương tiện làm việc, nào cài đặt thiết
bị nghe trộm điện thoại, nào cắt cử bọn
thú người - người thú theo dõi 24/24 tiếng để
ập vào bắt ngay tại quán nét bất cứ lúc nào
(cả trước và sau khi ra khỏi tù) v.v... nhưng qua các
nguồn tin của quần chúng... nhăn răng (do lạm phát tăng
chóng mặt) tôi vẫn biết ngày 24 Tháng Sáu này, phái đoàn
của ông cùng bậu xậu... quy mã (qua Mỹ) mà
mục đích muôn thuở là... ngửa tay xin tiền và nói láo
(dưới tên gọi mỹ miều là “xin tài trợ và kêu
gọi đầu tư”, đặc biệt là dịp mở rộng
thủ đô Hà Nội thành đầu to... hà lội (gấp 3, 6
lần) vào ngày 1 Tháng Tám tới đây.
Chắc chắn ông sẽ được kiều bào Việt Nam
tại Mỹ đón tiếp vô cùng “long trọng” và... hậu
quả (?) bằng cà chua, trứng thối, bằng biểu
tình đông người, bằng hô khẩu hiệu:
Ðả đảo cộng sản!
Ðả
đảo Nguyễn Tấn Dũng!
Bằng cả bài hát đã được thay lời mà chính
phủ nhà nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa
(Việt
“Ðế
quốc Mỹ cút ngay về nhân dân ta sẽ đánh tơi bời”
Thành:
“Nguyễn Tấn Dũng cút ngay về, kiều bào ta sẽ
đánh cho què” ...
Thôi thì mong ông chân cứng, lưỡi mềm để hai
đầu gối không phải... reo hát trên nền đường Wall
Street, New York hay Houston, Texas, cũng là dễ bề biện
bạch khi bao nhiêu lời phàn nàn về tự do, dân chủ
và nhân quyền tại Việt Nam được đặt ra
trước ông và bày thú đi cùng. Càng không đến nỗi “ứa
lệ đũng quần” nếu gặp phải hàng triệu
cánh tay giơ lên, hàng triệu con tim sục
sôi căm hờn gào réo tên ông và đảng khố rách áo ôm của
ông, mỗi khi bầy đoàn cộng sản đi qua.
Sống trong xã hội cộng sản (cộng mọi
tài sản của mọi tầng lớp giàu, nghèo trong
xã hội lại để bỏ vào túi bọn ăn
cướp, cũng là khố rách áo ôm các ông) tôi chẳng lạ
gì căn bệnh truyền nhiễm của bè lũ
lãnh đạo (lờ đờ) các ông, từ Khai Văn Phản
(Phan Văn Khải), Nguyễn Minh Chết, Tôn Nữ Thị
Ninh v.v.. chắc chắn, một kẻ
cầm đầu phái đoàn như ông cũng sẽ nhai đi nhai lại
miếng giẻ rách quen thuộc hàng ngày “Việt
Quả là ở địa vị... tưởng thú như ông, coi
mạng dân như cỏ rác (như người dân thế hệ
cộng sản Hồ Chí Minh chúng tôi thường ví: “Kể
từ khi đời ta có đảng... có nghĩa là đời ta...
đáng cỏ (1930), hoặc “hai năm làm thủ tướng” thành hai
năm lầm tưởng... thú, cho nên ông cũng như lũ lãnh
đạo nhà nghề (chuyên nghề bịp bợm, nói láo)
vừa nhai cỏ, nhai dân, mới ngoạc miệng nói ra
được những lời trơ tráo ấy, quả là gian tà
nhất thế giới.
Thưa ngài tưởng thú!
Ngay khi vừa lên chức (Tháng Sáu 2006) ông đã... hùng
hục tuyên chiến:
“Thay mặt đảng và nhà Nước Cộng
Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt
“Không cho tham nhũng thoát,
Không
cho tham nhũng thoát
Tấn
Dũng ra tay thì tham nhũng hết
đường lui,
Tham
nhũng trêu ngươi thì Tấn Dũng đánh bỏ cha...”
Ngay cả tôi những ngày trong ngục tù cộng sản,
nghe ra rả những lời kêu gọi hào hùng thống
thiết của ông đã lầm tưởng ông là một
người... tử tế, biết đến nỗi khổ
của dân, ưu tư lo lắng cho dân, chứ không phải
những bộ mặt... nhờn như những cái mông đít (!)mà
trước đó người dân Việt Nam từng phải chịu
đựng, như Trần Bất Lương, Khai Văn Phản, Liêu Khả
Phê, Tân Chướng Sang, Lê Ðức Ăn v.v... những bộ
mặt bẩn tưởi, bao năm ngồi ghế lãnh
đạo chỉ có một mục tiêu duy nhất là ăn bẩn
và bậy lên đầu dân, tạo ra bao nhiêu quốc nạn cho
đất nước, những bộ mặt bóng căng nhờn
mỡ, không có bất kỳ một cơ mặt, nếp nhăn,
sự suy tư nào giành cho dân cho nước, đau nỗi đau làm người
của người dân trong địa ngục trần gian xã
hội chủ nghĩa Việt Nam, do đảng khố rách áo
ôm (ba đời củ chuối măng mai) các ông lãnh đạo.
Khi đó (Tháng Sáu 2006) cơ thể Việt Nam như một cô gái già,
bề ngoài trang điểm son phấn lòe loẹt, nhưng bên
trong đã là một bộ ruột đã ủ bệnh,
hết thuốc chữa. Từ khi ông lên, nghe những
lời tuyên bố hùng hồn của ông, qua bao nhiêu chỉ
thị nghị quyết, chính tôi cũng lầm tưởng là
ông cùng các bậu xậu trong nhóm cấp tiến của ông
sẽ thay máu cho cái xác chết sắp thối rữa để
xã hội Việt Nam thực sự cải lão
hoàn đồng, hồi sinh trở lại. Căn bệnh tham
nhũng, dối lừa như những mầm ung thư chuẩn bị di căn đã được ông
ngăn chặn, truy đuổi đến cùng, vì cũng chính ông,
trong một lần trả lời trực tuyến
trước quốc dân đồng bào, đã hào sảng tuyên
bố:
“Tôi yêu nhất, quý nhất là sự trung
thực và tôi cũng ghét nhất, giận nhất là sự
giả dối.”
Vì thế ai cũng tin là ông không thể ghét chính
mình, giận chính mình, mà sẽ ra tay dẹp
loạn, dẹp lại ngôi nhà xã hội chủ
nghĩa Việt Nam vốn đã quá hoang tàn đổ nát,
mốc thếch vì những chủ nghĩa siêu
lừa, hoang tưởng, lạc hậu so với thời
đại hàng vài thế kỷ, nếu không “đàng hoàng hơn, to
đẹp hơn” như lời chủ tịch Hồ Chí Minh dặn,
thì cũng bớt bẩn thỉu, ô nhiễm, thông
thoáng hơn...
Nhưng hóa ra lời dân nói đúng. Cái gọi là
hai năm làm thủ tướng của ông chỉ là hai năm người
dân lầm tưởng về một con thú cấp tướng như
ông mà thôi. Bao nhiêu cái gọi là tuyên ngôn của
ông chỉ là một sự lừa đảo, bẻm mép vô cùng
trắng trợn. Bao nhiêu cơ hội để ông chứng
tỏ ý chí, lòng thành của mình cũng là
khẳng định khả năng và uy tín của ông trong việc
thanh lọc bộ máy đảng và nhà nước, khỏi nọc
độc, ung thư thì ông đã kịp chứng tỏ
sự bạc nhược, ươn hèn, phản bội lại lòng
tin của ông với dân với nước bấy nhiêu. Trong khi
dân trao cho ông chức trưởng ban chống tham nhũng
để ông diệt cả bầy sói ác, thì ông lại
dùng dao mổ trâu để chém ruồi, để lũ ruồi
nhặng và bao nhiêu giòi bọ sinh ra từ ruồi
nhặng như vụ án đất đai ở Ðồ Sơn, vụ
PMu 18... bay đi mất, để giòi bọ bò nhung nhúc
khắp nền đường, bờ rào, sinh sôi nảy nở vô
tội vạ trong lòng tổ quốc, nơi biên giới,
để nhà nước mất toi 33,000 tỉ đồng cho 20
dự án (bằng 1/6 ngân sách năm 2005) khiến bao nhiêu
đoạn đường, cầu cống bị hư hỏng sụt
lở, kêu khóc tang thương. Ngay sau khi các quan
chức cất tiếng cười no nê, mãn nguyện,
trong ngày lễ cắt băng khánh thành, trao cho nhau cả núi
phong bì, thì cũng là lúc trăm dân gánh tội.
Quả là tiếng cười của bầy thú chuyên ăn thịt người trong cánh rừng có tên:
Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt
Kẻ biết sử dụng đồng vốn ODA một cách
“hữu hiệu” nhất vào... túi các quan chức của
Bộ Chính Trị, vào cửa nhà và... cửa mình
của đám gái chân dài là Nguyễn Việt Tiến, thú
trưởng (không phải thứ trưởng) Bộ Giao Thông Vận
Tải, lại được trắng án, còn hai nhà báo nghe
theo lời kêu gọi hào sảng của ông, quyết ra tay
dẹp loạn lại bị tống vào tù, đến mức
dân tình phải ngán ngẩm đọc thơ, rỉ tai,
truyền khẩu cho nhau nghe:
Dân nghe... thằng Mạnh dằn mặt ông
Nó
lại lôi ông ra giữa tòa
Trấn
áp, bắt người, quân tệ nhỉ
Xem
thường luật pháp, rõ là ngông...
Ðã dương oai, diễu võ trong việc chống tham
nhũng (tất cả đám đàn em của ông đều kịp
nhận ra ông chính là người cùng hội cùng thuyền
với chúng), dẫu có khoác bộ cánh xịn và mốt đến
mấy “Trưởng ban chỉ đạo trung ương phòng,
chống tham nhũng” thì cũng chỉ là thứ gái
đĩ già mồm, gái đĩ biết cách đeo mặt nạ và đá
lưỡi gỗ mà thôi, đâu phải thứ gái đã hoàn lương?
Nên có ai sợ ông, phục ông mà nhảy vào
lửa giúp ông đâu? Ðã thế ông còn
thỏa hiệp, đi đêm với muôn vàn tội ác xấu xa
của chúng trong việc chèn ép người lương thiện,
từ cấm công nhân, nông dân biểu tình, đình
công, rồi bắt công nhân phải bồi thường
thiệt hại cho phía chủ, làm ngơ trước việc
Bắc Kinh công bố việc sát nhập hai quần đảo
Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam vào huyện Tam Sa
của Trung Quốc (Tháng Mười Hai 2007) đánh bắt sinh
viên, thanh niên trong việc biểu thị lòng yêu
nước, phản đối việc mất đất, mất
biển vào tay giặc Tàu (Tháng Giêng 20008) và chống rước
đuốc Cộng Tàu (Tháng Tư 2008) khiến người người
phẫn nộ, nhà nhà phẫn nộ, đã thế
còn “mở rộng dư luận” bằng cách bịt miệng
báo chí, cấm các báo không được vi phạm 7 điều:
Gồm:
- Cấm đưa tin về việc mất biển, mất
đất.
- Cấm đăng
tải về việc hai nhà báo bị bắt.
- Cấm
viết về việc dân oan khiếu kiện, đòi nhà,
đòi đất.
- Cấm loan
tải về việc công nhân biểu tình, đòi
chủ tăng lương.
- Cấm
viết về việc giá cả leo thang,
tăng giá, lạm phát tại Việt
Hễ ai có ý chán chường, phản đối là ông sai
người đến dằn mặt ngay, theo
đúng kiểu của cộng sản: Nịnh trên, nạt
dưới, giữa chèn ngang. Với lãnh đạo Trung
Quốc thì hai tay xoa tít, cái đít cong vòng, như một
quan thái thú trước vị hoàng đế oai phong, bên trong
thì còng tay các nhà dân chủ, người bất
đồng chính kiến, khi... qua Mỹ lại xoen xoét tuyên
bố:
- Việt Nam là đất nước có nền an ninh, chính trị
ổn định nhất thế giới, mọi người
được quyền tự do bày tỏ quan điểm lập
trường, tư tưởng của mình... như với các
nước phương Tây v.v... và v.v... (lăng nhăng và lăng nhăng).
Rõ là: Kẻ vô luân nói chuyện đạo đức, tên tham
nhũng kêu gào phải bảo vệ tài sản của nhân
dân, thằng ra lệnh bắt bớ các nhà dân chủ, đánh
đập dân oan, người bất đồng chính kiến, hay
người đứng lên biểu tình, đòi công lý,
lại là tên bạc nhược, hèn hạ nhất thế
giới. Tên dốt nát đầu óc rỗng tuếch, thường
ra vẻ người thông thái, nhà chính khách uyên bác, am hiểu
mọi mặt về kinh tế cũng như văn hóa, xã
hội, tâm linh, đẩy đất nước vào thảm cảnh
kinh hoàng: Lạm phát, ô nhiễm, lừa lọc, suy đồi,
khủng hoảng... và khủng khiếp như hiện tại
(!)
Giá ông có được tí chút hài hước, có khả
năng tự ngắm mình trong khi đăng đàn diễn thuyết
thì ông sẽ biết người dân Việt
Nếu còn một tí nhân tính mầm thiện, xin ông
hãy buông tha cho toàn thể 87 triệu người dân
Việt Nam chúng tôi, thực hiện đúng những gì ông
đã cam kết: “Nếu không chống được tham
nhũng, tôi sẽ xin từ chức”.
Nếu không, dân sẽ không lầm tưởng nữa mà ông đích
thực là thú đúng với nghĩa của nó, bởi con
người mất đi nhân tính, mầm thiện, quay đi trước
nỗi khổ của gần 80 triệu đồng bào
mình thì là thú thật ông ạ.
Cuối cùng, chúc ông lưỡi cứng, chân mềm, trước
sự đón rước “nồng nhiệt”, quả cảm của
đồng bào hải ngoại, cũng nên... ứa lệ
đũng quần vài phen, như đã từng ứa lệ
trước quan thầy Trung Hoa, ông ạ:
Bác Hồ đâu phải chết khô?
Hồ
Cẩm Ðào đó, chính... lò Chí Minh
Hang Ðá 21
Tháng Sáu 2008
T.K.T.T.
Hội viên Hội Văn Bút Quốc Tế
Nhà văn lưu vong
(không hộ khẩu) tại Việt
Cựu tù
chính trị tại trại B14-Thanh Liệt-Thanh Trì-Hà
Nội-Việt