KHÔNG CHO
MỘT CẮC
Hoàng Nguyên
Kính thưa qúy vị,
Trong những năm
gần đây, nhiều tổ chức phi chính phủ, tổ
chức từ thiện, ngay cả tổ chức chính
trị, đă có nhiều hoạt động giúp đỡ nhân đạo
cho đồng bào trong nước. Người thì giúp cô nhi, kẻ mổ mắt mổ miệng, có
vị thì góp tiền xây nhà thương, xây trường học,
cứu trợ thiên tai. Chúng tôi có một anh bạn, thật
hào phóng, sẵn sàng vung tay gấp đôi người tặng số tiền quyên
góp cao nhất trong đêm gây quỹ. Thưa qúy
vị, nhưng riêng cá nhân chúng tôi thì một cắc tôi cũng chưa
từng cho, và cũng không định sẽ cho một cắc
bạc nào cả.
Thưa qúy vị, không quyên góp
từ thiện, giúp đỡ đồng bào, nghe qua thật là keo
kiệt, nếu không muốn nói là vô nhân đạo, vô nhân tính,
nhưng chuyện vô nhân như vậy thì sao không giấu kín
trong bụng mà lại mang ra công bố cùng thiên hạ? Chẳng lẽ tôi muốn bị người đời
nguyền rủa ư? Dĩ nhiên là không, và tôi cũng
chẳng đến nỗi vô nhân tính như vậy, vì tôi
sẵn sàng giúp đỡ cho một số đồng hương, nhưng
không phải là đối tượng nhân đạo bên trên.
Thưa qúy vị, nếu ông Nguyễn Minh Triết,
nếu những đảng viên lănh đạo có hàng trăm triệu
đô la chịu bỏ nửa gia tài của họ ra quyên góp cho
đồng bào lầm than, thì cá nhân chúng tôi sẵn sàng
bỏ hết cả gia tài ra góp chung với họ.
Những nhà lănh đạo VN hiện nay là những người có
trách nhiệm cao nhất trong việc cứu dân, nhưng trong
khi dân chúng cùng khổ, thì các cậu ấm cô chiêu con
cái của họ ăn chơi một đêm bằng số tiền
người thường kiếm trong một năm. Từ đâu mà các
nhà lănh đạo VN có hàng trăm triệu đô la đầu tư ở
ngoại quốc và cho con cháu ăn chơi
xả dàn như vậy? Không có một người nào, dù nhịn ăn
nhịn mặc, có thể dành dụm số tiền
kếch sù đó, nếu không tham nhũng.
Kính thưa qúy vị, số tiền triệu tỉ của
những nhà lănh đạo tham nhũng đó đáng lẽ phải
được dùng để nuôi trẻ mồ côi, để mổ
mắt người mù, để xây nhà thương, để mở
trường học, nhưng nó lại nằm rủng rỉnh
trong trương mục ngân hàng Thụy Sĩ, hay chôn vào những
bất động sản, chứng khoán ngoại quốc. Còn chúng ta, những người từ tâm,
thì nai lưng ra làm thay điều mà các nhà lănh đạo CSVN
phải làm. Mỗi một đồng
bạc chúng ta giúp đồng bào, là một đồng bạc
rớt thêm vào túi của tập đoàn lănh đạo tham nhũng.
Các nhà lănh đạo CSVN lập
luận rằng nước ta còn nghèo, và kêu gọi
người Việt hải ngoại góp tay
giúp đồng bào trong tinh thần nhân đạo. Tôi
xin hỏi lại, nước ta còn nghèo sao các ông bà
Việt Cộng lại giàu như vậy?
Nhưng kính thưa qúy vị, nhiều người quan
niệm rằng tinh thần nhân đạo không có biên giới,
nó vượt trên chính trị, trên tất cả. Nếu
CSVN không giúp đồng bào, mà ta cũng không giúp, thì ai giúp
họ?
Thưa qúy vị, câu
trả lời của chúng tôi là “họ phải tự giúp họ”.
Họ đây không phải là cô nhi, người
tàn tật, mà tất cả đồng bào trong nước. Chỉ cần đồng bào có được số
tiền mà các quan chức VN đă tham nhũng, thì có lẽ
đủ xây cả ngàn nhà thương và trường học. Lúc ấy, không cần các bác sĩ hải ngoại
về VN mổ mắt mổ miệng cho năm bảy xóm,
không cần chúng ta chắt mót gởi tiền về xây
một vài trường làng, mà toàn dân VN đều có nhà thương,
trường học. Nhưng có ông cán bộ nào dốc túi đâu, họ đă
và vẫn đang tận tình vơ vét.
Kính thưa qúy vị,
chính người CS đă dạy rằng ở đâu có áp bức,
thì ở đó có đấu tranh. Người
ta càng cùng khổ, uất hận thì sức đấu
tranh càng mănh liệt. Giúp đỡ đồng
bào tức là giảm sự đau khổ của họ,
đồng thời cũng làm giảm sức đấu tranh.
Và rồi các
bố già Bắc Bộ Phủ ngày càng giàu “nức rún”,
ngồi trên đầu trên cổ đồng bào mà phè phỡn,
còn chúng ta thì đi cày để làm thiện nguyện
thay cho họ. Chừng nào đồng bào
mới hết khổ? Một vài phái đoàn bác sĩ có
đủ để cho tất cả người mù VN sang mắt
chăng? Chắc chắn là không.
Thưa qúy vị, anh
bạn hào phóng trong việc quyên góp từ thiện cho
biết là anh không hứng thú với việc góp tiền liên
quan đến chính trị, song cá nhân chúng tôi thì ngược
lại. Bên trên chúng tôi có nói sẵn sàng giúp đỡ
một số đồng bào, và kính thưa qúy vị, chỉ có hai
giới người mà chúng tôi sẵn sàng giúp đỡ, một là
các nhà đấu tranh cho dân chủ VN, hai là các thương phế binh
VNCH.
Các nhà đấu tranh
dân chủ là những người đang cố gắng giải
quyết tận gốc sự lầm than của cả dân
tộc. Muốn nước Việt giàu
thì tiền của phải phân chia công bằng.
Không thể nào một người làm trong chính quyền
thì có thể làm ra hàng trăm triệu, còn một
người dân đen cày quần quật cả đời cũng
không mua nổi một miếng đất cắm dùi. Ở đây
tôi chưa đ̣i hỏi tự do hay dân chủ, mà tôi đ̣i hỏi
một sự công bằng. Sự công bằng
này người CS đă hứa hẹn, và đă thực hiện
ngược lại lời hứa. Người
Việt trong nước không tự đứng lên cứu mình
trước, thì không ai giúp nổi họ. Tôi tôn
trọng và muốn góp tay với
những người có hoài băo cho dân tộc.
Các phế
binh VNCH là những cựu thù của Việt Cộng,
cũng là những người đă đổ xương máu cho chính nghĩa
tự do. Tôi không kỳ vọng Việt Cộng đối
xử nhân đạo với họ, và cảm thấy có
bổn phận đối với những người đă hy sinh
một phần thân thể cho tự do của chúng ta.
Đó là về
phần cá nhân chúng tôi. Còn nếu tôi tự
đặt mình vào vị trí của những anh Việt
Cộng, thì tôi sẽ mở và khuyến khích thật
nhiều tổ chức phi chính phủ, tổ chức
từ thiện, và hí hửng xem họ bỏ công bỏ
của xoa dịu đồng bào, để làm giảm sức
bật đấu tranh. Biết đâu chừng trong số
tiền từ thiện giúp nước của khúc ruột dư
ngoài ngàn dặm, tôi lại chẳng chấm mút thêm được
chút đỉnh nữa.
Kính thưa qúy vị, chúng tôi kính
trọng các vị bác sĩ đă về giúp đồng bào tàn
tật một cách thiện nguyện, chúng tôi qúy trọng
các tấm lòng nhân của bà con của chúng ta ở
hải ngoại, cũng như anh bạn hào phóng được
nhắc bên trên. Song một cắc tôi cũng không bỏ ra, cho
tới khi nào ông Phan văn Khải, ông Võ văn Kiệt, ông
Nguyễn Minh Triết, đám con cháu, dòng họ và lâu la
của mấy ổng bỏ ra nửa gia tài, tôi sẽ
bỏ hết gia tài ra cứu khổ. Tôi tính vậy cũng
hơi khôn, vì nửa gia tài của một vị lănh
đạo Việt Cộng chắc cũng vài ngàn lần
lớn hơn gia tài khiêm nhường của tôi.
(Hoàng
Nguyên, đài 4EB, phát thanh ngày 16/12/07)
Vietnet