ĐẠI TƯỚNG TRẦN THIỆM KHIÊM,
TRÁI TIM PHẢN TRẮC.
Trương Minh Ḥa
Lời
người viết:
Xé tập thể quân
nhân quân lực VNCH hải ngoại ra làm hai, hoặc
nhiều mảnh vụn, để sau cùng biến thành "bất
khiển dụng", đoạn tan hàng, như ngày 30 tháng
4 ăm 1975, được thực hiện bởi: trung
tướng Nguyễn Văn Thiệu, đại
tướng Dương Văn Minh, chuẩn tướng
Nguyễn Hữu Hạnh, đưa đến kết quả:
"bàn giao tất cả vũ khí, trại lính và kể
cả sinh mạng quân lính cho Việt Cộng trong ṿng
trật tự".
Ngày nay tại hải ngoại, Việt
Cộng và tay sai cũng đang thực hiện đúng theo "mục
đích yêu cầu" của Việt Cộng là gây phân tán
lực lượng quân nhân, được Việt
Cộng đánh giá là "thành tŕ vững chắc, mạnh
nhất" sau cùng tai hải ngoại, nên phương cách
đánh tan, đúng theo sách của Karl Marx dạy là khai thác
tối đa: "mâu thuẫn nội tại"
để lập bè, kết cánh và sau cùng là thành lập ra
một hội quân nhân khác, mang tên Tập Thể Chiến
Sĩ VNCH, được hiểu là HÔI QUÂN NHÂN QUỐC DOANH,
cũng do một số ít: "tướng, tá, úy"
của ta, nhưng đối đầu với toàn thể
quân ta; chẳng khác nào trong nước, Việt Cộng
lập ra các Hội Tôn Giáo QUỐC DOANH, hoạt
động song hành với các tôn giáo chính danh ( không bị
đảng khống chế), với phương tiện
tài chánh dồi dào, được ưu tiên nhiều
mặt, là đ̣n tiêu diệt tôn giáo có bài bản, rất tinh
vi, y như câu: "sư tử trùng thực, sư tử
nhục", tức là không ai giết được con
sư tử, chỉ có con ṿi trong thịt nó là làm tan tành
cơ thể cường tráng của nó.
Đây là thủ đoạn gian
manh của Việt Cộng được "chuyền
nhông" qua cánh tay nối dài Việt Tân
ở hải ngoại. Kể từ ngày có cái gọi là: "đại
hội toàn quân" lẹt đẹt vài tướng
như Lên Minh Đảo, Nguyễn Khắc B́nh, Hồ
Văn Kỳ Thoại.. đại
tá có Nguyễn Xuân Vinh, đại úy Đoàn Hữu
Định...cũng qui tụ được một
số mang tiếng là quân nhân, cấp bậc lớn nhỏ
trong quân đội, nhưng theo Việt Tân là công nhận ba
điều mà tất cả các quân nhân, hội đoàn,
cộng đồng người Việt Tự Do cực
lực, triệt để chống lại:
-Coi đảng Cộng Sản Việt Nam là thành phần
dân tộc, tức là đi ngược lại hầu
hết các bản nội qui của các tổ chức: "không
công nhận Cộng Sản dưới bất cứ h́nh
thức nào". Hăy đến các tổ
chức để t́m bản nội qui, sẽ thấy
được câu nầy, như là khởi đầu
của tổ chức về lập trường, được
coi là câu rất cần thiết, như hiến pháp vậy.
-Coi tên đại quốc tặc Hồ Chí Minh là có công
với đất nước. Đây chỉ có
đảng viên Cộng Sản và tay sai
công nhận mà thôi. Vậy, Việt Tân là ai mà tôn sùng Hồ
Chí Minh như người yêu nước, có công "đánh
Tây, đánh Mỹ"?, nên cho tên khỉ
Hồ nầy là có công với đất nước.
-Ngày quốc hận 30 tháng 4 hàng năm là đau buồn,
thế mà băng đảng Việt Tân lại "hồ
hởi phấn khởi để gọi là NGÀY DIỄN HÀNH
CHO TỰ DO", là chúng cùng với giặc Cộng
ăn mừng ngày "đại thắng mùa xuân 1975"
ngay tại vùng đất tỵ nạn đấy;
điều nầy chẳng khác một nhóm tàn dư của
Hitler, ngang nhiên tổ chức ngày "tàn sát dân Do Thái"
tại nước Do Thái hay trong một cộng
đồng Do Thái ở hải ngoại, nơi đây
phần đông là có thân nhân bị thảm sát trong các
trại tập trung thời đệ nhị thế
chiến. Như vậy mà vẫn có một số
người gốc tỵ nạn Cộng Sản, trong
đó có một số quân nhân, công chức, có bằng
cấp cao, lại chấp nhận "diễn hành ăn
mừng ngày kẻ thù Việt Cộng thắng thế",
để kỷ niệm vui mừng cái ngày bị chúng "diễn
hành cho ngày giải phóng" qua câu nói của tên Nguyễn
Hộ: "nhà chúng ta ở, vợ chúng ta lấy, con chúng ta
bắt làm nô lệ".
Lính ǵ mà đi theo một băng đảng
như vậy, tự hỏi họ là: "bộ
đội" chứ ǵ!. Cho nên từ nay, những quân nhân nào
ủng hộ, tham gia hội quân nhân Quốc Doanh, đáng
được gọi là: "bộ đội Khỉ
Hồ" ở hải ngoại, chứ không thể mang
danh là quân nhân quân lực VNCH, v́ họ là thứ quân nhân"
đồng sàng dị mộng", hay là "đám
gịi" trong tập thể quân đội VNCH..
Thành quả "vượt chỉ
tiêu" của đám" bộ đội khỉ
Hồ" là xé tập thể quân nhân ra làm hai. Do đó,
từ ngày có cái gọi là "đại hội toàn
quân" th́ Việt Cộng rất mừng, chứ nào
phải "nghe tin lính tập trung mà Việt Cộng
lẫn Trung Cộng rung sợ đâu", chúng ăn
ngược nói ngạo đấy. Thành quả lập công
dâng đảng cướp Việt Cộng là: từ nay,
ngày quân lực 19 tháng 6 được tổ chức 2
nơi...như vậy mà có kẻ lếu láo là tạo t́nh
ĐOÀN KẾT, kiểu nầy là quân nhân hải ngoại
ĐẾCH C̉N t́nh "huynh đệ chi binh" v́ "Việt
Cộng và Việt Tân RINH mất rồi".
Do đó, những ai từng "khoát áo chiến binh"
rất đau ḷng khi thấy quân nhân chia hai, nhưng cũng
có một đám "quân nhân quốc gia, theo ma Cộng
Sản" là coi việc "xé quân nhân ra làm hai là ĐOÀN
KẾT", đây là cách nói y như Việt Cộng, ăn
đàng sóng nói đàng gió, chắc là bị lây bịnh nói
lếu, phét biểu láo y như Việt Tân và Việt
Cộng. Có ai gọi "hia hai" là đoàn kết bao
giờ?.
Đại tướng, kiêm thủ
tướng chính phủ nền Đệ Nhị Cộng
Ḥa và cũng là "Người Di Tản SỚM" khi
miền Nam bị thất thủ ngày 30 tháng 4 năm 1975,
chớ nào phải là "Người Di tản
buồn" như bài ca của nhạc sĩ Nam Lộc
viết sau khi đến bến bờ tự do. Trần
Thiện Khiêm, một đời nhung lụa, quyền hành,
công thành danh toại trong suốt thời kỳ hơn 20
năm tại miền nam. Thuộc thành phần ưu tiên
trong xă hội:
" Lúc vinh quang, sung
sướng, ph́ da.
Khi hữu sự, đâm đầu chạy
trước"
Ông đại tướng Trần Thiện Khiêm
được coi là một trong số các nhân vật
được nhiều người dân miền Nam biết
nhiều từ năm 1954 đến 1975 và hơi hám hăy c̣n
vương vấn chút "xú uế" tại hải
ngoại sau khi Việt Cộng chiếm miền nam bằng
chiến thắng thời cơ, mà cái gọi là:
"đại thắng mùa xuân ĐỘT XUẤT" ngày
30 tháng 4 năm 1975, được bùng phát, cũng là do công
lao đóng góp rất lớn của trung tướng,
tổng thống, tổng tư lịnh quân lực VNCH
Nguyễn Văn Thiệu phá nát quân lực VNCH ở hai quân
khu 1 và 2 địa đầu giới tuyến bằng
những lịnh lạc: "phi quân sự, phi chỉ huy,
phi nhân "nên từ:" tái phối trí lực
lượng "biến sang: "di tản chiến
thuật", sau cùng đưa đến thảm họa cho
dân chúng, gia đ́nh quân nhân, sinh mạng binh lính nơi "đại
lộ kinh hoàng", làm cho các đơn vị thiện
chiến như Thủy Quân Lục Chiến, Dù, trở
thành" bất khiển dụng "kèm theo mọt số
lịnh" sáng rút, chiều tái chiếm", gây hoang mang,
mất tinh thần chiến đấu, đưa
đến hổn loạn, tạo điều kiện vô
cùng thuận lợi cho giặc Cộng tiến quân như
chỗ không người nơi các vùng đất tự
nhiên bỏ ngơ; đó chính là nguyên nhân hiển hiện
nhất cho sự tan hàng hơn 1 triệu quân, chỉ trong
ṿng 55 ngày.
Nếu không, th́ các sư đoàn chính qui Bắc Việt và du
kích khủng bố miền nam phải lănh một trận
tổn thất nặng nề hơn cả tết Mậu
Thân 1968 khi chúng vào thành thị,thôn làng...
ngoài chuyện đụng phải các lực lượng
pḥng thủ, kháng cự, c̣n có Nhân Dân Tự Vệ có mặt
tại tất cả thôn xóm, làng, ấp và nhất là ḷng dân
hăy c̣n kinh hoàng trong trận Tết Mậu Thân, nên tinh
thần chống giặc rất cao. Dù lúc đó đạn
dược không nhiều, nhưng cũng đủ
để cho mỗi chiến sĩ, mỗi nhân dân tự
vệ bắn hạ ít nhất là vài tên Việt Cộng, khi
ta là lực lượng pḥng thủ, chúng xâm nhập vào
một trận địa với thất lợi lớn là
không am tường địa thế, dân t́nh. Do chiến
thắng quá bất ngờ, do quân ta tự ư bỏ vị
trí, Việt Cộng ngỡ ngàng tiến vào "tiếp
quản", chúng không chuẩn bị trước, đành
phải xài bọn đón gió "Việt Cộng ba
mươi" để hướng dẫn, tiếp thu
và điều hành guồng máy hành chánh miền nam... nên sau
ngày 30 tháng 4 năm 1975, Việt Cộng đă "phản
ánh" trung thực cái tâm trạng ấy qua bài ca mang tên "Mùa
Xuân Trên Thành Phố Hồ Chí Minh" với câu ca:"
Tuổi lớn rồi mà như ngây thơ, ba mươi
năm ta mới gặp nhau, vui sao nước mắt
lại trào".
Trần Thiện Khiêm, với trái tim phản trắc, trong cuộc sống "thủ
đắc" nhiều quyền chức, lợi nhuận
và mưu mô, đúng là một Nhạc Bất Quần
thời đại. Tuy nhiên, ông ta là người rất khôn
khéo, nên tới giờ nầy, c̣n có một số
người ngưỡng mộ, kính trọng với cái
địa vị cũ: đại tướng, thủ
tướng chính phủ. Trong số nầy có
những thuộc cấp củ, dù thượng cấp làm
bậy, nhưng cũng nhắm mắt bao che, nhưng
đây là chuyện "vải the che mắt thánh".
Thời đệ nhất Cộng Ḥa, lúc đó miền nam
chia thành 5 quân khu, đại tá Trần Thiện Khiêm
từng được tổng thống Ngô Đ́nh Diệm
tin cậy, cho giữ chức vụ tư lịnh quân khu 5
( sau nầy là quân khu 4). Năm 1960, sau vụ đảo
chánh hụt của nhóm đại tá Nguyễn Chánh Thi, trung
tá Vương Văn Đông...chính đại tá Trần
Thiện Khiêm là người có công cứu giá, đập tan
phản loạn, nên được tổng thống Ngô
Đ́nh Diệm tin hơn, được thăng cấp
thiếu tướng.
Vợ của Trần Thiện Khiêm là Đinh Thị
Yến, dân biểu quốc hội, lại có chân trong ban
chấp hành Phong Trào Liên Đới Phụ Nữ, do bà
cố vấn Ngô Đ́nh Nhu ( Nhủ danh Trần Lệ
Xuân), bà nầy rất cận kề với bà Nhu, càng
được gia đ́nh chí sĩ Ngô Đ́nh Diệm tin
tưởng hơn. Tuy nhiên, ḷng người khó
lường, không ngờ trong cuộc đảo chánh
định mệnh ngày 1 tháng 11 năm 1963, thiếu
tướng Trần Thiện Khiêm lại là một nhân
vật quan trọng trong đám tướng tá phản
loạn chủ chốt, cùng với trung tướng Dương
Văn Minh, Trần Văn Đôn, các thiếu tướng
như Mai Hữu Xuân, Tôn Thất Đính, Nguyễn Khánh, Lê
Văn Nghiêm... đại tá Nguyễn Văn Thiệu,
Đổ Mậu.... đưa đến thảm sát chí
sĩ Ngô Đ́nh Diệm và bào đệ cố vấn Ngô
Đ́nh Nhu.
Được biết, thời khí thế "cách mạng" đảo
chánh ùn ùn, dưới trướng của tướng
Trần Thiện Khiêm c̣n có: đại tá Trần Văn
Trung là tham mưu phó nhân viên, đại tá Đặng
Văn Quang là tham mưu phó tiếp vận, đại úy
Phạm Bá Hoa, là chánh văn pḥng ( Phạm Bá Hoa
được lịnh tướng Khiêm cho lên mỗi
người một cấp bực, một tuần sau
đảo chánh) như vậy, đủ thấy quyền
lực bao trùm của thiếu tướng Khiêm trong Hội
Đồng Quân Nhân Cách Mạng như thế nào.
Sau khi đảo chánh xong, th́ t́nh h́nh chính
trị tại miền nam xáo trộn, lư do là hầu hết
các phản tướng, phản tá, không có nhiệt tâm
với đất nước, thiếu khả năng lănh
đạo, thiếu viễn kiến chính trị, hay cố
t́nh phá hoại công tŕnh "b́nh định nông thôn, ổn
có thành thị, tố Cộng triệt để"
của tổng thống Ngô Đ́nh Diệm; nên họ
bỏ ngơ quốc sách Ấp Chiến Lược, là gỡ
lá bùa ếm bọn Việt Cộng tại các vùng nông thôn,
nên chúng có cơ hội và điều kiện vùng dậy,
đưa dần đến t́nh trạng mất an ninh, cho
nên thời đệ nhị Cộng Ḥa, trong danh từ quân
sự, có thêm cụm từ "vùng xôi đậu" hay là
"vùng oanh kích tự do" ghi trong các phóng đồ hành
quân.
Sau khi đảo chánh, đến ngày 30 tháng 1 năm 1964,
trung tướng Nguyễn Khánh làm một cuộc
đảo chánh khác, gọi là CHỈNH LƯ, cũng có sự
tham gia tích cực của trung tướng Trần Thiện
Khiêm, đương kiêm tư lịnh quân khu 3,
được đại tá Phạm Ngọc Thảo móc
nối v́ lúc đó Nguyễn Khánh làm tư lịnh quân khu 2,
có quân đâu mà chỉnh lư?. Tuy nhiên sau đó, Nguyễn Khánh,
cũng là thứ phản trắc, bắt tay ngầm
với Việt Cộng, ông thả và đưa về
mật khu con mụ Bùi Thị Nga, là vợ của tên
Kiến Trúc Sư Huỳnh Tấn Phát, được Hà
Nội phong làm con rối "chủ tịch Mặt
Trận Giải Phóng Miền Nam" .
Với cái quá tŕnh đầy lọc lừa, phản
trắc trong chính trường miền nam vào hai thời
chính thể: đệ nhất và đệ nhị Cộng
Ḥa, đại tướng Trần Thiện Khiêm là một
con người có nhiều thủ đoạn, nên rất
khó tin, được cơ là thứ "lừa thầy,
phản bạn", nhưng kín đáo, hành tung ít bị
lộ.
Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 đến nay, suốt 35 năm
qua, đại tướng, kiêm thủ tướng
Trần Thiện Khiêm sống một cuộc đời
thầm lặng nơi đất Hoa Kỳ. Ông
được mọi người ghi nhận là không tham
gia bất cứ sinh hoạt nào, ngay cả chút lưu tâm
đến quân nhân, một tập thể từng tạo
cho ông cái lon đại tướng, danh vọng tột
đỉnh tại miền nam.
Đột nhiên, đại tướng Trần Thiện
Khiêm xuất hiện với cái tổ chức mang tên
Tập Thể Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa, mà
tổ chức nầy đă gây phân hóa, bị băng
đảng Việt Tân" chủ tŕ, chỉ
đạo", bị coi là quá bể, nên được
Phan Tấn Ngưu hâm nóng theo kiểu "ḿ ăn
liền" bằng Microwave.
Chủ tịch, đại tá, tiến sĩ Nguyễn Xuân
Vinh rút lui với lư do "gia đ́nh" để không ai
thắc mắc, nhất là vớ được một "cháu"
giai nhân, nên cần phải được yên thân,
hưởng hạnh phúc trong những ngày c̣n lại, như
trong bài ca của Phạm Duy, viết sau khi về làm dân
Việt Cộng: "t́nh già trên đồi cỏ non".
Do đó, để cho sinh hoạt hội quân nhân quốc
doanh được tồn tại, nên họ cùng nhau "nhất
trí" tín nhiệm phó đề đốc Hồ Văn
Kỳ Thoại, nhân vật nầy cũng có thành tích "tôn
trọng chánh nghĩa khủng bố, cướp của,
giết người của Việt Cộng" qua lời
phát biểu trên đài phát thanh SBS tại Úc Châu vào cuối
tháng 4 năm 2007, cũng là "nhà văn" với "can
trường trong chiến bại".
Sự có mặt trong cái hội quân nhân quốc doanh
nầy của đại tướng Trần Thiện
Khiêm cũng có lư do, h́nh như đây là thời cơ
để "thủ lợi" ǵ đây, hay là một
mưu đồ phản trắc khác, do bản chất
của ông ta, từng phản trắc nhiều lần,
như câu tục ngữ: "non sông dể đổi,
bản tánh khó chừa" trong cuộc đời công
hầu khanh tướng tại miền nam trước
1975?.
Trước đây, tổng thống, trung tướng
Nguyễn Văn Thiệu, kiêm luôn danh hiệu: "chiến sĩ đào ngũ RA
KHƠI", sau nhiều năm im lặng là vàng, nín thở
để trốn trách nhiệm, nín luôn dù bị Việt
Cộng gán cho tội: "mang
theo 16 tấn vàng", rất là hèn, hay là ông Thiệu
muốn chứng minh cho thế giới và lời tuyên
truyền bôi nhọ của đảng Cộng Sản là:
"bọn Ngụy quân, ngụy quyền tham nhũng"
nên tổng thống bỏ chạy mà con bợ cả 16
tấn vàng, là tài sản của quốc gia ( sau nầy
tiến sĩ Nguyễn Văn Hảo mới tiết
lộ là số vàng nầy được biến thành tài
sản riêng của một số tên Việt Cộng lănh
đạo, trong đó có Lê Duẩn)... bỗng nhiên ông
Thiệu nhào ra thành lập cái tổ chức gọi là: "Phong
Trào Xây Dựng Dân Chủ và Tái Thiết Đất
Nước" vào năm 1997, với mục đích bán
đứng người Việt tỵ nạn hải
ngoại lần nữa cho Việt Cộng qua chiêu bài:
"ḥa hợp ḥa giải theo định hướng xă
hội chủ nghĩa", đây là hệ quả của
cuộc mật đàm với đại tá quân hại Nhân Dân
"BUỒI TÍN", được hai bên cho là "Hội
Đàm Paris 2", không ngờ sau đó, ông Thiệu
đột ngột qua đời ở Hoa Kỳ.
Thiếu tướng Nguyễn Cao Kỳ, người "hùng
phổi ḅ", lắm tṛ tŕnh diễn, thích phô trương
cái tôi, từng là chủ tịch ủy ban hành pháp trung
ương, hô hào "bắc tiến", nhưng nay th́ "tiến
về Bắc" để liếm láp chút tàn dư "ao
cá Bác Hồ", là đồ tay sai cho đám dốt ở
Bắc Bộ Phủ, tôn thờ chủ tịch Khỉ
Hồ Chí Minh, bị toàn quân, toàn dân khinh là đồ
bất chánh, bất nhân, bất nghĩa.
Đại tướng, kiêm quốc trưởng Nguyễn
Khánh, sau vụ đi đêm với Việt Cộng, thả
vợ Huỳnh Tấn Phát vào mật khu, bị mất
chức, phải lưu vong. Vào năm 1974, trong khi quân dân
miền nam đang chống Cộng, bảo vệ an b́nh,
th́ Nguyễn Khánh lại kêu Mỹ phải rút quân, không can
thiệp vào Việt Nam, để Việt Cộng sớm
cướp chính quyền, y như mục đích yêu cầu
của đảng Cộng Sản Việt Nam sau hiệp
định Geneve 1973. Nguyễn Khánh cũng từng trở
thành quốc trưởng của chính phủ Chú Chánh sau
nầy, nay đă giải tán, h́nh như vẫn c̣n có mối
quan hệ trong việc "mưu bá đồ
vương" bằng con đường tắt là
nhờ Mỹ đưa về làm vua...c̣n lâu đấy!.
Miền nam sau vụ đảo chánh ngày 1 tháng 11 năm 1963,
do các tướng tá phản loạn, đưa đến
mất an ninh, t́nh h́nh bất lợi cho cuộc chiến
đấy chống Cộng. Mặt khác, với những
kẻ thay thế tổng thống Ngô Đ́nh Diêm để
lănh đạo đất nước nêu trên: từ
Dương Văn Minh đến Nguyễn Khánh, Nguyễn
Cao Kỳ, Nguyễn Văn Thiệu, toàn là những kẻ
như thế, đă đưa miền nam đến
thất bại ngày 30 tháng 4 năm 1975.
Quân lực VNCH dù là hùng mạnh, thiện chiến, nhưng
tại bộ máy đầu năo, bịt đụt khoét
bởi đám GỈI như Nguyễn Văn Thiệu,
Nguyễn Cao Kỳ, Nguyễn Khánh, Trần Thiện
Khiêm....th́ đúng là "sư tử trùng thực, sư
tử nhục", nên đành phải tan hàng một cách
tức tưởi ngày 30 tháng 4 năm 1975.
Một điều tồi bại nhất là: đám
phản tướng, phản tá nầy lại hèn nhát, không
dám nhận trách nhiệm, tội lỗi với đất
nước, dân tộc. Họ đổ thừa cuộc
đảo chánh năm 1963 là do Mỹ gây ra. Ngay cả
tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng, bộ
trưởng kế hoạch của ông Thiệu, với
quyển sách "khi đồng minh tháo chạy"
để biện minh cho sự hèn nhát, trốn tránh trách
nhiệm, chỉ cần đổ hết cho Mỹ là xong,
sạch nợ sông núi và chạy hết tội lỗi hay
sao?.
Trong cuộc đảo chánh ngày 1 tháng 11 năm 1963, không
thấy bất cứ đơn vị tác chiến nào
của Hoa Kỳ tham dự cả, nhưng chỉ thấy
toàn là quân lính VNCH do mấy ông tướng, tá chỉ huy,
đánh với quân pḥng vệ tổng thống phủ; oai
hùng nhất về tài thao lược, phải kể
đến đại tá Nguyễn Văn Thiệu, tư
lịnh sư đoàn 5, nổi danh là: "đánh với
phe ta giỏi hơn đánh với Việt Cộng" (
như vậy có nghĩa là: ông Thiệu không muốn đánh
với VC, h́nh như có lư do thầm kín bên trong, một con
người khó hiểu ấy).
Nếu Mỹ muốn đảo chánh, thay tổng thống
Ngô Đ́nh Diệm, v́ bất đồng ư kiến, nhưng
các tướng tá đều không ai muốn, một ḷng
trung thành với thể chế, biết đặt
quyền lợi đất nước trên cá nhân, cùng nhau
đoàn kết chống Cộng, th́ Mỹ có làm ǵ
được không?. Đám phản loạn
nầy trốn chạy trách nhiệm từ năm 1963
đến nay, nhưng lịch sử không thể quên
tội của chúng. Sau khi làm cho đất
nước tàn lụi, các tướng tá phản loạn tung tin: đảo chánh do Mỹ cả, nên
trong quân đội, dân chúng, có nhiều người tin
thật. Chính cái lối tung hỏa mù nầy, gây nên
những bất lợi sau đây:
-Dù Mỹ là đồng minh, giúp Việt Nam chống lại
làn sóng đỏ, họ hy sinh 58 ngàn nhân mạng, hàng
trăm tỷ Mỹ kim, sau giúp hàng triệu người
Việt có nơi để làm lại cuộc đời
mới sau ngày 30 tháng 4 năm 1975. Nhưng vẫn ghét
Mỹ, thù Mỹ, có phải là "vong ân bội nghĩa,
ăn cháo đá bát" hay không?. Trong khí
đó Việt Cộng coi "đế quốc Mỹ là
kẻ thù số một" là tư bản cực kỳ
phản động, vậy mà họ t́m cách "kề
cận" với Mỹ để khai thác những chính
sách của Mỹ mà thủ lợi.
Như vậy, cái hỏa mù "thằng Mỹ
điếm, thằng Mỹ không tốt, tất cả
thất bại miền nam đều do Mỹ
cả"...gây ấn tượng không tốt về
người bạn đồng minh ( dù
sao Mỹ cũng tốt hơn Việt Cộng, Trung
Cộng). Tại sao chúng ta không đi sát với Mỹ
để khai thác những lợi điểm mà đối
phó với Việt Cộng, Việt gian?.
Đó là lư do mà từ lâu nay, cộng đồng
người Việt Tự Do đă bỏ ngơ, để
nhường chỗ cho một lũ Việt Tân "thiểu
số của thiểu số", bon chen gần Mỹ,
trở thành đại diện cho người Việt
hải ngoại, để tham gia các buổi họp ở
Ṭa Bạch Cung thời tổng thống George.W.Bush. Nên
đảng trưởng băng đảng Việt Tân là
Đổ Hoàng Điềm mới lếu láo: "từ năm 1990, Cộng
Sản Việt
-Tung hỏa mù "Mỹ đảo chánh, làm sụp
đổ đệ nhất Cộng Ḥa" của chính
mấy tên phản tướng giết chết chí sĩ Ngô
Đ́nh Diệm, cố vấn Ngô Đ́nh Nhu, lại rơi
vào đúng như sự tuyên truyền của Việt
Cộng: "Ngụy quyền
là tay sai của đế quốc Mỹ". Tức là đám tướng tá phản loạn,
tự đưa banh cho Việt Cộng đá vào khuôn thành
của ḿnh.
Được biết, lúc cuộc chiến Việt Nam
xảy ra, Hoa Kỳ v́ quyền lợi giao thương và an
ninh bên kia bờ Thái B́nh Dương, nên muốn bảo
vệ cả hai; thời mà các nước trong khu vực Á
Châu hăy c̣n yếu về kinh tế, quân sự...nên Hoa Kỳ
bắt buộc phải giúp miền nam chiến đấu
bảo vệ quyền lợi của họ trước
sự xâm lược của các lực lượng chính qui
bắc Việt và bọn khủng bố du kích miền nam.
Nên tổng thống Ngô Đ́nh Diệm, dù có bất
đồng ư kiến, Mỹ cũng không dám bỏ Việt
Nam, đó là vị trí chiến lược nhằm bảo
vệ quyền lợi và các nước đồng minh,
kiêm "bạn hàng" trong khu vực, trong thời kỳ
chưa vững mạnh, nên phải giúp miền nam Việt
Nam ngăn chận làn sóng đỏ. Mặt khác, Hoa Kỳ
tôn trọng quyền dân tộc tự quyết, điển
h́nh là Do Thái, dù đôi khi không theo lời
Mỹ, nhưng họ vẫn tồn tại, khi chính
quyền do dân cử được quần chúng tín
nhiệm.
Đại tướng Trần Thiện Khiêm đột
nhiên xuất hiện, cũng có thâm ư và lư do thầm kín.
Cũng cái màng tung hỏa mù, nghe đồn là Trần
Thiện Khiêm có mối "quan hệ hữu cơ"
với CIA, nhận lịnh Mỹ để đảo
chánh hạ đệ nhất Cộng Ḥa. Nay th́ Mỹ dùng
đại tướng Khiêm, cũng như những
nguồn tin về nhân vật Bùi Diễm, cũng có hậu
thuẫn lớn của Mỹ...cho nên,
trong thời gian qua, có một số viên chức cao cấp
cũ, với tin đồn là được Mỹ
yểm trợ để trở về gầy dựng
lại cơ đồ?. Hoa Kỳ đă
biết rơ từng nhân vật miền nam, nay đă gần
đất xa trời, không có năng lực, lại mất
uy tín như Trần Thiện Khiêm. Do đó Mỹ không
dại ǵ dùng những lá bài cũ đă bị lật
ngửa. Mặt khác Mỹ cũng thừa
khả năng để tự ḿnh thực hiện
những ǵ phù hợp với sách lược và quyền
lợi. Mấy ông lănh đạo, giới chức quan
trọng như Bùi Diễm, Trần Thiện Khiêm....v́ không
đủ uy tín, ḷng tin của dân Việt Nam, nên họ
đành phải dùng "tàng lộng CIA" để
thực hiện những mưu đồ, đó là lề
thói mà một số ông lớn mất hết uy tín, nên
đành phải tung hỏa mù do CIA hay chính phủ Mỹ
muốn làm cái nầy, cái khác... để đưa
Việt Nam tới dân chủ đa nguyên.
Điều nầy cũng chỉ là thứ: "tin tức khí tượng cho
tàu chạy ven biển", được những kẻ
có mưu đồ gian manh tung ra, nhằm "Recycle"
chủ tướng Trần Thiện Khiêm, thực hiện
việc bàn giao tập thể hải ngoại cho Việt
Cộng lần nữa trong ṿng trật tự, dọn đường
cho Việt Cộng tiếp thu túi tiền của
người Việt hải ngoại và "tiếp
quản" luôn hơn 300 ngàn chất xám.
Đại tướng Trần Thiện Khiêm và đám quân
nhân quốc doanh có chứng minh được một cách "cụ
thể" về chính sách của Hoa Kỳ nhằm
đưa mấy ông về thay Việt Cộng, hay "bật
đèn xanh" cho Việt Tân về chia ghế trong quốc
hội bù nh́n...nếu không có văn bản, bằng
chứng và những cam kết có giấy tờ của chính
phủ Hoa Kỳ, th́ mấy vị quân nhân quốc doanh
lại muốn bịp như Mặt Trận Hoàng Cơ Minh
thôi.
Xin nhắc nhở là, ngày nay, ai cũng biết rất rơ:
tập đoàn Việt Cộng là thái thú cho Trung Cộng,
nếu muốn trở về giúp nước, th́ cũng
phải làm tà lọt cho đám dốt, như Nguyễn Cao
kỳ.
Một con người đầy thành tích phản trắc
như đại tướng Trần Thiện Khiêm, giao du
c̣n rất ngại, ngay cả gia đ́nh chí sĩ Ngô Đ́nh
Diệm c̣n bị phản, th́ có ai dám chơi với ông nầy?.
Do đó, cái tổ chức mà đại tướng "tham
gia" cũng không phải là ngoại lệ, như câu
tục ngữ: "ngưu tầm ngưu, mả tầm
mả".
Họ không phải là những
người đáng tin cậy, nhất là nào có nhiệt tâm
với đất nước. Cho nên bất cứ
sự vận động nào của tổ chức "cánh
tay nối dài" của Việt Tân, đều mang lợi
cho Việt Cộng, và những kẻ bất chánh
thường mượn chiêu bài đấu tranh, chống
Cộng để thủ lợi cùng với Việt
Cộng, như câu: "lao tư lưỡng lợi",
tức là Việt Cộng có tiền, mấy ông lớn
trước đó có uy tín, tập hợp quân lại và bàn
giao trong ṿng trật tự, hay ít ra cũng xé tổ chức
quân nhân ra làm hai và kích thích hai bên "gà nhà bôi mặt đá
nhau" là bước đầu thành công trong việc
tiếp thu hải ngoại đấy./.
Trương Minh Ḥa
08.10.2010