Không Chào Cờ

(Trích đăng  nguyệt San Con Ong Việt số 96 tháng 9, 2008, mục Mỗi Kỳ Một Chuyện Tào Lao của Trần Bì)

   

Tuần trước, tôi từ Cali. qua Virginia thăm một cựu đồng chí, cũng thuộc loại “chạy làng” đảng Cộng Sản Việt Nam. Chúng tôi đang phàn nàn về việc đảng ta cho in bản đồ Việt Nam để công bố cho thế giới và để làm tài liệu giáo dục, thấy phần biển Việt Nam trống trơn, các hải đảo Hoàng Sa và Trường Sa không thấy vẽ vào? Như vậy đảng ta đã chính thức dâng đất, dâng biển, dâng đảo cho Trung Quốc đại để bảo vệ sự sống còn của đảng Cộng Sản Việt Nam. Từ thời Hồ chủ tịch cho đến các tổng bí thư sau nầy, đã chủ trương, tuy không thành văn bản, nhưng phải triệt để nằm lòng là “Thà mất nước chứ không mất đảng” (Cộng Sản Việt Nam). Vì đảng Cộng Sản là đảng quốc tế, nước Việt Nam có sát nhập vào nước Trung Quốc vĩ đại thì cũng là của đảng Cộng Sản quốc tế, chứ mất đi đâu mà lo!

 

     Thời đồng chí tổng bí thư Đỗ Mười, có lần qua thăm hữu nghị Trung Quốc có đề nghị đảng Cộng Sản Trung Quốc làm lãnh tụ, các đảng Cộng Sản anh em như Đảng Cộng Sản Việt Nam, Cu Ba, Bắc Triều Tiên sẽ là vệ tinh, cùng nhau bảo vệ, phát triển đảng, phản công bọn tư bản, hoàn thành sự nghiệp giải phóng các dân tộc trên khắp thế giới. Đảng Cộng Sản Trung Quốc hoan hô sáng kiến đó, đồng chí Đỗ Mười, muốn chứng tỏ quyết tâm thể hiện “tinh thần vô sản quốc tế”, bèn trình ra một kiến nghị mà đảng Cộng Sản Việt Nam đã soạn sẵn là xác nhận biên giới phía Bắc Việt Nam sẽ lùi lại khoảng mười ki lô mét về phía Nam. Như vậy Trung Quốc được đảng ta “dâng” cho Trung Quốc đại trên mười nghìn cây số vuông. Đồng thời đồng chí tổng bí thư Đỗ Mười còn tái xác nhận bờ biển Việt Nam cũng lùi vào gần thềm lục địa và như vậy các quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa là của Trung Quốc vĩ đại đúng như văn bản xác nhận của đồng chí thủ tướng Phạm văn Đồng năm 1959.

 

     Trong lúc hai chúng tôi đang hoan hô lời dạy của bác Hồ “Thà mất nước chứ không mất đảng” thì có một ông, tuổi trên năm mười bước vào ngồi nghe rồi cũng hoan hô rằng “nghị quyết 36” của đảng ta đang phát huy tác dụng. Chúng tôi nói rằng “Đảng ta tốn hàng trăm triệu Mỹ kim không phải để cho các đồng chí tình báo hải ngoại chia nhau mà thôi, mà còn chia cho các Việt kiều yêu nước “ăn cơm Quốc gia thờ ma Cộng Sản” nữa. Điển hình như ông hồng y Phạm Minh Mẫn không cho cờ vàng ba sọc đỏ trưng ra trong kỳ đại hội Trẻ ở Úc năm nay”. Tôi góp ý là đừng gọi ông Phạm Minh Mẫn là hồng y. Ông đã vì mấy triệu đô la, vì danh vọng mà bán linh hồn cho quỉ Cộng Sản rồi thì đượng sự không còn là một con chiên của Chúa nữa, nên gọi là Phạm Minh Mẫn thôi. Ông sồn sồn nầy còn bảo rằng nghị quyết 36 đã mua được một nhóm cựu sinh viên Thụ Nhân Đa Lạt, không biết mấy trăm nghìn đô la, nên trong một buổi  đại hội quốc tế Thụ Nhân ở tiểu bang Virginia đã dẹp lá cờ vàng ba sọc đỏ, nghĩa là không chào cờ vàng ba sọc đỏ. Ông sồn sồn nầy cũng là cựu sinh viên Thụ Nhân nên lấy làm ân hận đã không tham gia ban tổ chức để chia chác, ít nhất cũng mấy chục nghìn đô xài đỡ. Ông ta bảo rằng có ông đồng môn đưa cho tờ giấy nầy, nội dung thắc mắc là vì sao trong đại hội, nơi công cộng mà không có chào cờ Quốc Gia? Tôi bảo “Nếu ông ta có chân trong ban tổ chức đại hội đó thì sẽ không thấy có gì đáng thắc mắc cả”.

     Nội dung bản văn đó như sau:

 

Đại Hội Quốc Tế Mà Không Chào Cờ?

 

     Tôi tên Thắng. Tối ngày 4 tháng 7 năm 2008, có đến dự buổi Đại Hội Quốc Tế Thụ Nhân năm 2008 (The “Thu Nhan Internationnal Grand Reunion 2008”) tại Fairview Park Marriott Hotel 3111 Fairview Park Drive Falls Church Virginia 22042.

 

     Trước giờ khai mạc đại hội, tôi ra ngoài sân hút thuốc, khi đi vào, tôi thấy ở hành lang, trước cửa phòng đại hội có năm, sáu người đang nói chuyện, vẻ mặt rất căng thẳng. Hai người thấp, nói giọng Bắc, một người cao, nói giọng Nam (tôi không rõ tên), đang nói chuyện với một cô mặc áo vàng, rất đẹp, tôi hỏi mới biết, cô làm ở cơ quan truyền thông tiếng Việt nào đó. Tôi đến gần và nghe được (đại ý như sau):

     “Tại sao khai mạc đại hội thế giới ở một nơi công cộng mà lại không có chào cờ. Cờ Mỹ cũng không, cờ Việt Nam Cộng Hòa cũng không? Đó là cố ý chứ không phải vô tình mà Ban Tổ Chức quên, vì bao giờ khai mạc buổi lễ nơi công cộng đều có chào cờ và mặc niệm. Đây chỉ thấy ông trưởng ban tổ chức Huỳnh Trung Trực mời mọi người đứng lên “một phút mặc niệm những cựu sinh viên Thụ Nhân đã chết...” mà không có chào cờ. Tôi có hỏi ông trưởng ban tổ chức Huỳnh Trung Trực “Tại sao không chào cờ vàng ba sọc đỏ? Các anh chị có biết. Các anh chị sinh ra, lớn lên dưới chế độ Việt Nam Cộng Hòa, ăn hạt cơm của người dân Việt Nam Cộng Hòa cày cấy, được giáo dục bởi các cô thầy Việt Nam Cộng Hòa. Trong khi các anh chị nhởn nhơ, vui thú cắp sách đến trường để nên người trí thức thì có biết bao nhiêu chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa ngã gục ngoài chiến trường để bảo vệ cho các anh chị được an toàn, thoải mái, sung sướng đi học?

 

     Nghị quyết 36 của Việt Cộng đã chi ra hàng trăm triệu đô la để mua chuộc, đánh phá cộng đồng người Việt tị nạn Cộng sản hải ngoại mà mục tiêu trước hết là tìm cách dẹp bỏ lá cờ vàng ba sọc đỏ. Lá cờ vàng ba sọc đỏ là biểu tượng cho tự do, dân chủ, nhân quyền mà người Việt hải ngoại và cả tám mươi triệu người dân trong nước đấu tranh để loại bỏ chế độ độc tài đảng trị, vô nhân, thối nát ra khỏi chính quyền? Ông Huỳnh Trung Trực nói với tôi rằng: “Anh không thích thì anh về”.

 

     Tôi (người đứng nghe) không cho rằng ông Huỳnh Trung Trực ăn tiền Việt Cộng hay trong ban tổ chức có Việt Cộng nằm vùng xâm nhập đốc xúi. Ông Huỳnh Trung Trực là người có ăn học, ông qua Mỹ để tị nạn Cộng Sản chứ không phải là cán bộ của tòa đại sứ Việt Cộng qua Mỹ công tác, nên việc không chào cờ trong buổi Đại Hội Thụ Nhân Thế Giới tại khách sạn Merriott vừa rồi cần được ông giải thích trước cộng đồng người Việt tị nạn Cộng Sản. Vì có thể đó là bước đầu (nếu cộng đồng không có phản ứng) tạo tiền lệ cho các tổ chức ăn tiền Việt Cộng làm theo.

 

     Nhưng trước hết, xin quí báo gọi hỏi ông Huỳng Trung Trực ĐT: (703) 403-6636 để xác nhận có đúng như vậy không (?) trước khi quí báo cho biết quan điểm của mình.

Trân trọng kính chào.

 

Thắng