Ai
chủ mưu phơi thây bác Hồ ngoài Ba Đình?
(Trích đăng nguyệt San Con Ong Việt
số 95 tháng 7, 2008, mục Mỗi
Kỳ Một Chuyện Tào Lao của Trần Bì)
Hôm trước
đi Việt
Có thể bạn ngạc nhiên
khi nghe tôi kể về những bí sử, chỉ được
truyền khẩu một cách âm thầm trong giới cán
bộ, đảng viên, vì nếu lộ ra, hậu quả
không thể lường được. Đã có nhiều đồng
chí, đồng rận bị ngộ độc hoặc bị xe tung đến bỏ mạng vì vô ý
để cho mấy tên chó săn nghe. Hễ “Cục bảo vệ
chính trị” ra tay là rồi đời!
Thực ra, bọn hưu trí già chúng
tôi làm sao biết được những chuyện nầy, hơn
nữa, bọn tôi, thời chống Mỹ đang nằm
ở Trường Sơn đưa lưng lãnh bom B52, đâu đủ tư cách mà
biết chuyện gì xảy ra ở Hà Nội. May
mắn là sau nầy, nhiều đồng chí có con cái, nhờ
lý lịch của bố mà chen lấn được với
bọn con ông cháu cha trong trung ương đảng, làm việc trong
các cơ quan chóp bu ở Hà Nội, nghe lóm, về kể lại
cho bố nghe.
Trước hết là
chuyện. Tại sao bác
Hồ bị phanh thây, moi óc, móc ruột, rồi đem phơi xác
cho bá tánh đến xem?
Ngày xưa, thời
phong kiến, tội nặng lắm mới bị phanh thây,
bêu đầu trước cửa kinh thành cho bá tánh thấy mà
khiếp sợ. Trước hết là
tội phiến loạn. Phiến
loạn không có nghĩa là làm loạn mà là bị thua trong
cuộc tranh giành ngai vàng. Được là vua,
thua là giặc. Đã là giặc thì
đương nhiên bị bêu đầu, tru di tam tộc. Khoảng thế kỷ 12, Trần Thủ Độ
đã tru di nhà Lý, cả mấy trăm mạng người
trong hoàng tộc nhà Lý bị chôn sống.
Ngày nay, trong
chế độ Cộng Sản Việt
- “Bố
chúng cháu mất rồi, chúng nó có giết chúng cháu không, bác?”.
Nhờ đồng chí cựu bí thư nầy tiết lộ câu hỏi trên mà
lũ con cháu Lê Duẫn chưa bị thanh toán. Nhưng
“Hãy đợi đấy!”
Bây
giờ qua chuyện bác Hồ.
Nguyên nhân cũng
chỉ vì bác quá thâm độc, thấy tên đàn em nào
muốn chiếm quyền lãnh đạo của bác là bác
cho đi tàu suốt. Hai tay nguy hiểm
nhất, cận kề bác nhất là Trường Chinh và Lê
Duẫn. Đó là nỗi lo mất ăn mất
ngủ của bác. Nhưng bác chả dại mà trực tiếp
ra tay, hơn nữa, khi phát hiện những tên đàn em đang âm mưu
cướp ngôi thì đã quá trễ, chân tay chúng đầy
dẫy chung quanh, đánh hơi, thấy nguy hiểm là chúng ra tay
trước. Nhưng nghề của bác là mượn tay
người khác thanh toán giùm. Điển hình như
vụ tướng Nguyễn Bình thời chống Pháp.
Lúc bấy giờ Nguyễn Bình là xếp
chúa miền
Lê Duẫn thù bác vì
nhiều lần bác gài cho Lê Duẫn sập bẫy công an
chính quyền miền Nam, bằng cách, cũng vô tình
tiết lộ tông tích của Lê Duẫn. Một lần Lê
Duẫn mò về vùng bàn cờ ở Sài Gòn để
gọi là công tác, nhưng thực sự là về với mụ
vợ bé, cũng là đồng chí đồng rận nằm vùng.
Nhờ linh tính, chơi xong, Lê Duẫn vừa mặc quần
vừa chạy, chỉ năm phút sau, công an Sài Gòn vây khu
bàn cờ, nhưng Lê Duẫn thoát nạn. Lúc đầu Lê Duẫn
nghi cho các đồng chí nằm vùng, nghi nhất là con vợ
nhỏ, chắc nó theo trai mà quên nhiệm
vụ, nhưng sau khi truy tìm thủ phạm, hóa ra,
nguồn tin bị tiết lộ là từ cấp cao trong B
(mặt trận miền
Trường hợp Trường Chinh
thì quá rõ ràng. Trường Chinh không những là tay uyên bác về chủ nghĩa Mác mà vừa
là tay thực hành đường lối, chính sách giỏi hơn bác.
Ngay trong giai đoạn chống Pháp 1945 - 1954, Trường Chinh
chỉ muốn bác làm bù nhìn thôi, mọi việc
phải để cho hắn giải quyết. Bác
thất thế, không dám hó hé vì biết không ai tàn
nhẫn hơn Trường Chinh, thế nên, bác để tâm đề
phòng.
Trong vụ cải
cách ruộng đất, bác bắt Trường Chinh phải đem
bố mẹ ra đấu tố để làm gương. Đảng
viên đi trước, làng nước theo sau. Trường Chinh hận vì bác muốn cho hắn
ta trở thành tên bất hiếu, mất tư cách và sẽ
mất uy tín, không còn cách nào ngoi lên mà hất được
bác. Trường Chinh ngậm đắng nuốt cay đem
bố mẹ ra cho bọn khố rách áo ôm, bọn đầy
tớ ... xỉ vả, đấu tố, đánh đập, bợp
tai, giựt tóc, nhổ nước bọt, đái lên người hai ông
bà già (bố mẹ Trường Chinh) rồi tuyên án là địa
chủ ác ôn, phải đào tận gốc, trốc tận
rễ. Vì là cha mẹ của một bí thư
bộ chính trị, nên cuộc đấu tố đã
được quay phim, đem chiếu khắp miền Bắc để
nhân dân học tập. Tuy sau đó, hết cải cách ruộng
đất, cuộn phim bị cấm chiếu, nhưng trong các thư viện các nước xã hội chủ
nghĩa anh em, còn lưu giữ đến ngày nay.
Chưa xong đâu. Bác còn chơi Trường Chinh một đòn chí
tử nữa. Trong vụ cải cách
ruộng đất, gần hai trăm nghìn đồng bào vô
tội bị đấu tố đến chết. Oan khiên ngất trời, tiếng kêu than ngày đêm vang
lên khắp thôn xóm. Nhân dân quần chúng oán
hận đảng ta, chỉ chờ có dịp là đem đảng và
bác ra hỏi tội. Chờ cho nhân dân
quần chúng sôi sục căm hờn đến cao độ, bác đem
Trường Chinh ra làm vật tế thần. Một
lần nữa, Trường Chinh phải nhận tội
trước nhân dân, trong lúc đó bác khóc lóc, đổ tội cho
Trường Chinh là thủ phạm, còn bác vẫn là cha già
dân tộc. Bác để bàn tay lên chỗ trái
tim “Miền
Từ năm 1966, bác
đã yếu lắm. Yếu cả
thể chất lẫn thần thế. Bác
được Trường Chinh và bộ chính trị cho làm bù
nhìn. Đúng ra, đây là dịp cho Trường Chinh ra tay, nhưng chiến tranh chống Mỹ còn
rất ác liệt nên Trường Chinh chưa vội. “Hãy
đợi đấy!”.
Từ khi thất
thế, bác Hồ buồn lắm, chỉ cầu cho
được chết già, khỏi bị bọn đàn em kể
tội rồi đem ra thanh toán. Vì
biết thân phận nên bác viết rất nhiều di chúc,
chia đều các di chúc cho mấy tên đàn em còn trung thành.
Hiện nay, nhiều cán bộ lão thành đang cất
giữ di chúc bác, nhưng không dám tiết lộ, sợ mất
mạng, chỉ dặn con cháu, khi nào đổi đời
hãy công bố.
Theo di chúc, bác muốn
được thiêu xác sau khi chết, tro đem rải khắp nơi.
Bác biết tội mình đối với đồng bào quá
lớn, đã giết hàng mấy trăm nghìn người vô
tội trong cải cách ruộng đất, đã phát động
chiến tranh xâm lăng miền Nam theo lịnh Nga Tàu, lùa hàng
chục triệu thanh thiếu niên vào Trường Sơn cho đế
quốc Mỹ rải thảm B52 đốt chết. Bác suy nghĩ, khi chết mà xác không đốt thành tro
thì sau nầy nhân dân quần chúng sẽ đem thây ma ra mà
kể tội.
Nhưng sự
việc không như bác yêu cầu. Trường Chinh đã bàn
trước với Lê Duẫn, phải trị tội bác, đúng
ra phải làm sao cho bác còn nguyên vẹn để sau
nầy, nhân dân quần chúng được chỉ tận mặt
(xác thối rửa) bác, hỏi tội bác, hay ít ra, thấy
thây bác phơi trước quảng trường Ba Đình ngày
nầy qua tháng khác, cũng nguôi ngoai nỗi hận phần
nào. Trước hết, theo yêu cầu của Liên Xô, bộ óc
của bác được chuyên gia Liên Xô bửa đầu, lấy ra,
đem về Mác-cơ-va nghiên cứu, xem sự gian xảo của
con người phát triển ở định vị (vị trí) nào
trên não bộ. Người bình
thường thì không biết được, nhưng người
xảo quyệt xuất sắc như bác, bộ phận đó trên
não đương nhiên sẽ không bình thường, hoặc
lớn hơn hoặc nhỏ lại. Riêng quả tim và bộ lòng (lòng dạ con
người bác), Lê Duẫn và Trường Chinh nhất trí là
phải mổ bụng, moi ra đem đốt thành tro, vì
sợ rủi lây lan đến nhiều người thì thành
đại họa cho dân tộc. Toàn dân Việt mà vướng
phải vi trùng tàn ác, gian xảo, vô luân của bác thì
sẽ không còn là người Việt nữa, nhiễm
thứ vi trùng đó thì lúc nào cũng say máu căm hờn, không
cần chào cờ đỏ sao vàng, mọi người lúc đó,
sẽ vẫn hát suốt ngày “Thề phanh thây uống máu
quân thù”, thấy người nào làm ruộng cũng lôi ra
đấu tố “đào tận gốc trốc tận rễ”,
để gọi là “biến đau thương thành hành động”.
Nhưng ở đời
không có gì giữ bí mật được nữa, nhất là
khi có người thứ hai cùng tham gia. Mấy đồng chí
trung thành với bác, khi biết được ý đồ thâm
độc của hai tên đàn em phản trắc nầy, hận
lắm nhưng không dám hé răng, vẫn phải đem thây bác ra phơi
ngoài Ba Đình. Đến khi hai tên nầy mất hết
quyền lực, chúng mới ra lịnh cho cục bảo
vệ chính trị ra tay. Trường Chinh
bị đập đầu, bể sọ chết, tìm không ra
thủ phạm, Lê Duẫn thì “ngộ độc” mà vong
mạng, con cháu Lê Duẫn và báo chí được thông báo là bịnh
nặng mà chết. Tuy Lê Duẫn đã bị đền
tội, nhưng con cháu vẫn sợ, nên hỏi cựu bí thư thành ủy Hải Phòng câu hỏi
trên.
Chuyện về
cái chết của bác chưa xong đâu. Đàn em, tay
chân của Trường Chinh, Lê Duẫn chưa chết hết đâu.
Chúng mà vùng lên, thì các đồng chí đảng
ta không có đất để chôn. Bởi vậy, đảng ta
mới bố trí cả một sư đoàn để “bảo vệ lăng bác”. Đó là trên danh nghĩa thôi, cái lăng chút xíu đâu cần đến cả một sư
đoàn, một tiểu đội thôi cũng không có chỗ
đứng. Thực chất là bảo vệ bộ chính
trị đảng ta, còn sư đoàn “bảo vệ thủ đô”,
chỉ có nhiệm vụ bảo vệ vành đai Hà Nội mà
thôi, không đồng chí bộ đội nào có quyền mang súng vào
thủ đô cả.
Vì giới
hạn bài báo, tôi tạm ngưng. Nhưng bây giờ bạn
hết thắc mắc tại sao Hà Nội lại có
đến hai sư đoàn bảo vệ, nhất là về “sư đoàn
bảo vệ lăng bác” rồi, phải
không?
Trần Bì