Hiệp Định
Chính Là Hồi Chuông Báo Tử Cho VNCH.
Phùng
Ngọc Sa
Hàng năm vào
dịp Tháng Tư Đen, tất cả đồng bào
Việt Nam khắp nơi tại hải ngoại cũng
như đang sống nhẩn nhục ở quốc
nội; và những ai c̣n nghĩ đến vận
nước nổi trôi đều nhớù lại biến
cố 30-4-1975; ngày mà tất
cả đều tận mắt chứng kiến các sự
kiện nghiệt ngă , đau thương nhất trong lịch
sử của đất nước cận đại; nó
không những đă gây bao tang tóc cho cả một dân tộc
c̣n nhận ch́m toàn thể người dân miền Nam vào
cảnh khốn khổ điêu linh.
Ngày 30-4-1975, chính là ngày bọn cộng sản
Miền Bắc vâng lệnh quan thầy Nga-Hoa xé bỏ
Hiệp Ước Paris, một Hiệp Ước quốc
tế do một số cường quốc như Hoa
Kỳ, Liên Xô và TC đồng ư kết thúc, Mục tiêu
Hiệp Ước nói để “Chấm dứt chiến
tranh&tái lập ḥa b́nh” tại VN, Hiệp Ước chính
do cộng sản Bắc Việt và bọn đầu
sỏ cộng sản kư ngày 27-1-75 và có hiệu lực vào
lúc 8 giờ sáng ngày 28-1-75. Nhưng khi chữ kư trên bản
hiệp ước c̣n chưa ráo mực; và trong khi VNCH
đang bị “người bạn đồng minh” Hoa
Kỳ trói tay, cúp hết mọi nguồn
viện trợ, th́ bọn cộng sản tráo trở,
phản bội lại hiệp ước rồi dốc
toàn lực mở nhiều cuộc tấn công ác liệt
đẫm máu cưỡng chiếm miền
Cũng sẵn dịp, xin nhắc lại quư
độc giả và đồng hương, lịch
sử dân tộc VN vào thế kỷ thứ XX, từng
chứng kiến biết bao cảnh thảm họa; ngoài
việc bị oằn oại lầm than dưới ách nô
lệ của thực dân Pháp, c̣n bị nạn chiếm
đóng của quân phiệt Nhựt; bị “một cổ
hai tṛng” nên người dân VN phải chịu trăm bề
khốn khổ. Phần thị bị mất mùa, ngoài ra c̣n
bị đội quân chiếm đóng Nhật trưng thu
hết đất đai, ép buộc nhà nông phải trồng cây công nghệ phục
vụ chiến tranh, v́ thế gây ra nạn thiếu
lương thực, đó chính là nguyên nhân làm cho hai triệu đồng
bào miền Bắc chết đói. Khốn nạn hơn,
trong thời gian đó, Hồ Chí Minh, tên tội đồ
dân tộc, tay sai của đệ tam CS quốc tế
lại du nhập thêm tà thuyết ngoại lai vào đất
nước, nói để đấu tranh “dành độc
lập”dân tộc (xét thấy không cần thiết) nhưng
thực chất là để phục vụ cho quyền lợi quốc
tế vô sản. Các hệ lụy này
đưa đến cuộc chiến với Pháp kéo dài
đến 9 năm. (Chiến tranh Đông Dương I ) Kết quả, dân tộc VN bị thua
thiệt: Hiệp Định Đ́nh Chiến Genève 20-7-1954,
đất nước VN bị chia đôi; một nửa
bị rơi vào bè lũ tay sai cộng
sản quốc tế; cầu Hiền Lương thuộc
vĩ tuyến 17, là biên giới tạm chia. Phần
c̣n lại thuộc miền Nam VN.
Cũng ở vào hạ bán thế kỷ thứ XX,
bọn CS miền Bắc lại vâng lệnh mấy tên
đầu sỏ CS Nga-Hoa xúi giục, chúng vâng lời khởi
động lại chiến tranh nói là “thống nhất
tổ quốc”,nhưng thực chất là để bành
trướng đế quốc đỏ. Quốc
tế nói đó là “chiến tranh Đông Dương II”; c̣n
gọi cuộc chiến ư thức hệ giữa cộng
sản và tư bản.
Lư do: hai miền Bắc-Nam đều là công cụ
của quốc tế: miền Bắc phải theo lệnh
CS quốc tế bành trướng đế quốc
đỏ; trong khi miền Nam, đang yếu thế, v́
mới dành lại độc lập từ tay Pháp; mặt
khác v́ quyền lợi dân tộc và để bảo vệ
người dân tránh thảm họa CS, buộc miền Nam
phải dựa Hoa Kỳ, người đứng
đầu thế giới tự do để chiến
đấu tự vệ.
Sau mấy năm đôi bên đánh nhau đến
trầy vi tróc vảy, bất phân
thắng bại, nuốt không vào và nhă chẳng ra. Lư do: Phía
Hoa kỳ do chủ trương “đánh mà không
được thắng”, thắng là hỏng kế
hoạch. Riêng khối CS lại c̣n có sự bất
đồng và đôi khi lủng củng giữa hai tên
đầu sỏ CS Nga-Hoa, và v́ thế tư
bản-cộng sản tạm thời ngưng tay; bên CS th́
tính kế “lùi một để tiến ba”bước
chờ cơ hội chớp thời cơ ; phần Hoa
Kỳ lại toan tính khác, muốn phủi tay rút lui
để thay đổi nước cờ, đồng
thời tỏ chỉ dấu cho khối cộng sản
biết, tự hậu, Mỹ sẽ không bao giờ tham
dự một cuộc chiến trên bộ như ở Triều Tiên trước
đây, Mỹ đành tháo chạy, Muốn dàn dựng
kịch bản đó, người Mỹ đăï bày ra
nhiều tṛ quái gở: một mặt, họ mở
chiến dịch chuẩn bị rút lui bằng cách “bôi
đen” VN; nào là bịa đặt t́m cách nói xấu, kết
tội VNCH tham nhũng, hoặc bi thảm hóa t́nh h́nh
chiến cuộc. oái ăm thay, trong khi
chủ trương Việt Nam Hóa chiến tranh, tối tân
hóa vũ khí và trang bị, nhưng lại dè sẻn,
tiếp tế các dụng cụ thặng dư của thế
chiến II như, nón sắt, giây 3 chạt v.v các thứ xét
không mấy cần thiết cho chiến trường sôi
động lúc đó. Và, cuối cùng th́
cắt giảm lần viện trợ và quyết
định cúp hẳn mà không cần biết đến
QLVNCH sẽ đi về đâu khi hết c̣n
được tái tiếp tế. Mặt khác,
để tháo lui mà khỏi mất mặt với quốc
tế; tại Mỹ, họ âm thầm tổ chức
kế hoạch rút lui, cụ thể xúi giục bọn
phản chiến nổi lên biểu t́nh khắp nơi trên
các thành phố Mỹ; ngay cả thủ đô Hoa Kỳ
Washington D.C; họ đứng
đàng sau cổ vơ thanh niên hoc sinh Mỹ ào ạt xuống đường
biểu t́nh phản đối chiến tranh VN, buộc
chính quyền Mỹ phải lập tức rút khỏi VN,
Hơn nữa, phản
chiến Mỹ c̣n đề cao VC : h́nh Hồ Chí Minh,
cờ đỏ sao vàng và cờ Mặt Trận Giải
Phóng đều tràn ngập trong những cuộc biểu
t́nh chống chính phủ của bọn phản chiến
Mỹ. Quư độc giả nghĩ thế nào khi bọn
phản chiến nổi loạn biểu t́nh bạo
động chống nhà cầm quyền Mỹ mà đàng sau
laịï được tích cực hỗ trợ ngầm
của t́nh báo Hoa Kỳ?
Trước nghịch cảnh nói trên, đồng
thời sau thời gian kéo dài v́
hai bên đều chủ trương là “vừa
đánh vừa đàm”để chờ cơ hội
chiếm lợi thế. Cuối cùng th́
Hiệp Uước Paris cũng đă kết thúc và ra
đời trong đó có nhiều hiện tượng
nghịch lư, thiệt tḥi về phía VNCH. V́ thế, khi
tiếng chuông các nhà thờ, các chùa ở khắp nơi
trong nước gióng lên, cốt là loan báo cho quần chúng
biết để hân hoan đón mừng Hiệp Ước
Paris Chấm Dứt Chiến Tranh ra đời, th́ dư
luận quốc tế cũng như một số am
hiểu thời cuộc tại VN đồng loạt báo:
Đó là “Hồi Chuông Báo Tử Cho VNCH”ø, đó là dấu
chỉ khởi đầu việc Sụp Đổ
chế độ miền Nam. Câu hỏi được đặt ra.
Tại sao lại nói: Đó là hồi chuông báo tử VNCH, và
mờ màn việc sụp đổ chế đệ
miền Nam.?
Trước khi trả lời câu
hỏi trên, chúng tôi xin phép được sơ lược
nhắc lại Nội Dung và Kết Quả Hiệp
định và những hệ lụy của nó.
Biếr rằng, Hiệp ước
a-) Điều 5 – Chương II: Về Chấm
Dứt Chiến Sự – Rút Quân:
Theo HĐ, th́ trong ṿng 60 ngày kể từ khi
hiệp định có hiệu lực, mọi lực
lượng nước ngoài là Hoa Kỳ và đồng minh
gồm có: Đại Hàn, Úc, Tân Tây Lan, Thái Lan, Đài Loan,
Phi, tất cả phải hoàn toàn rút ra khỏi miền Nam
VN. Riêng 300,000 quân của cộng sản Bắc Việt
hiện đang được bố trí đánh nhau phá
hoại tại chiến trường miền Nam, th́ VC nói chúng nó
“không phải là người nước ngoài”nên có quyền
trụ lại mà không cần bàn tính chuyện rút về
Bắc. Trước một điều khoản hoàn toàn vô
lư và trái nguyên tắc như thế mà cả Hoa Kỳ
lẫn VN kể cả thế giới tự do đều
câm nín, và không một ai có lời biện bạch. Thử
hỏi, trong bao năm chiến tranh, Hoa Kỳ đă
từng tung ra biết bao là chiến dịch để truy
t́m diệt địch; nào là chiến dịch
“Lùng&Diệt” (Search&Destroy);Tight-On (Tập Trung
dễ Hủy Diệt),
thế mà bây giờ trước một số địch
quân đông đảo, công khai có mặt khắp nơi
ở miền Nam; đồng thời tên tướng VC Vơ
Nguyên Giáp c̣n cao ngạo nói: ”Bất cứ nơi nào
thuộc lănh thổ Việt Nam th́ quân của y có quyền
trú đóng ở đó”.Với một t́nh trạng nguy
hiểm như thế mà không có một áp lực nào buộc
quân CS Bắc Việt phải rút về bên kia vĩ
tuyến 17- Cũng xin nhắc lại, theo hiệp
ước Genève năm 1954
ấn định th́ vĩ tuyến thứ 17 là làn
phân ranh giới quân sự giữa hai miền Bắc-Nam-
Cụ thể quân CS đóng phía bắc vĩ tuyến và quân
đội quốc gia ở về phía Nam của vĩ
tuyến 17 – HĐ Paris lại làm trái ngược, cho phép
quân đội CS Bắc Việt được bố trí
khắp nơi ở phía Nam vĩ tuyến 17 – Quả
thật đó là một thảm họa dẫn đến
t́nh trạng “bi đát”và sụp đổ.
Riêng về Điều 7 của Chương II
nhắc đến
trang bị vũ khí, th́ HĐï tỏ “có vẻ”
c̣n nghĩ đến việc bảo tŕ & tiếp
liệu cho QLVNCH bằng ấn định thời gian thay
thế vũ khí, đạn dược, dụng cụ
chiến tranh bị hư hỏng, hao ṃn dùng hết từ
sau khi ngưng bắn, trên nguyên tắc “một đỗi
một”, với cùng đặc điểm, tính năng.
Ngoài ra, c̣n nhấn mạnh “tiếp liệu”phải có
sự giám sát của Uûy Ban Liên Hợp Quân Sự Hai Bên
miền Nam, Ủy Ban Quốc Tế Kiểm Soát đ́nh
chiến, Điều khoản viết th́ chu đáo,
nhưng chỉ thời gian ngắn sau, khi Hoa Kỳ
thẳng tay cúp hẳn viện trợ ,
th́ chẳng c̣n một ai nghĩ đến chuyện
“Một Đỗi Một” nữa.
Với những sự kiện vô lư và trái
ngược nói trên; phải chăng VNCH và Hoa Kỳ không
để ư, hoặc biết mà “phe lờ” để kư
hiệp ước cho qua chuyện, họ hành động
theo ư của Mỹ. Có điều đáng suy nghĩ, là trong
bao năm chinh chiến, Hoa Kỳ từng đem hàng
triệu quân (kể cả số luân chuyển), thế mà VNCH có biết bao trí thức khoa
bảng, tướng tá lại chẳng vận động
nổi để kư cho được một hiệp
ước hỗ tương giữa VN với Hoa Kỳ,
có vậy mới đề pḥng được
người bạn đồng minh bất thần phủi
tay tháo chạy. Theo người viết, VNCH không tệ
như thế, nhưng chẳng qua là có miệng mà nói không
ra lời; hoặc cấp lănh đạo cố đấm ăn xôi
để đóng cho trọn vai tṛ tay sai.
b) - Điều 9 đến 12 – Chương IV:
Thực Hiện Quyền Tự Quyết Của Nhân Dân
Miền
HĐ xác nhận quyền tự
quyết của nhân dân miền
Câu hỏi đặt ra, Cái được gọi
là thành phần thứ Ba ở đâu mà ra; theo
giải thích của HĐ th́,
thành phần thư Ba do hai bên cộng sản và
quốc gia, mỗi bên cử ra một số lượng
nhân sự bằng nhau gộp lại tạo ra mà thành h́nh;
điểm đặc biệt, thành phần thứ Ba
cũng có đầy đủ quyền lực, và tiếng
nói của nó cũng có trọng lượng như hai
phần kia. Đến đây người ta có thể h́nh
dung cụ thể: thành phần thứ Ba cũng ví như
hai vợ chồng ăn nằm với
nhau rồi đẻ ra một nhóc t́; tuy c̣n bú sữa và
nằm trong nôi, nhưng mọi ư kiến có tính cách quyết
định của gia đ́nh đều phải thông qua nó.
Một khi nó giở chứng, nó nói “hổng
chịu” th́ mọi việc kể như huề.
Thử hỏi chuyện đại sự của
một dân tộc sau bao phen chinh chiến điêu linh, ḷng
người ly tán mà quốc tế lại c̣n áp đặt
ra nhiều điều có vẻ “tréo cẳng ngổng”, vô lư
và ngược đời như thế, khiến
người dân Việt tức cảnh phải cười
ra nước mắt để chấp nhận oan
nghiệt.
Chỉ thoáng nh́n một đôi hàng sơ
lược nêu trên đủ cho thấy Hiệp
Định
- Đă nhận lại được tù binh
bị CS giam giữ ḥng giữ đúng lời hứa
với dân chúng Mỹ; triệt thoái hết quân về
nước an toàn, và cuối cùng rút chân
hẳn ra khỏi chiến tranh VN.
- Cơ hội thuận tiện cho người
Mỹ aÙp dụng “khổ nhục kế”, Hoa Kỳ đă
thành công trong cuộc chiến lừa địch: Tuy bị
mang tiếng xấu là phản bội VN lúc tháo chạy,
điều này tỏ cho khối cộng sản quốc
tế biết, Mỹ thua, không dám tay đôi chống CS trên
bộ nữa; sự kiện nầy khiến cho Liên Xô lên
mặt và hợm ḿnh múa gậy vườn hoang. V́ thế
bao nhiêu tiền của bóc lột được của
nhân dân LX đều vung vít đổ vào chiến tranh;
hết Afgsnistan năm 1979, đến giúp Nicaragua đánh
Contra, giúp VC chiếm Kampuchia và thuê Cuba đánh Angola, Mazambique và Ethopia; LX vung vít lao
đầu vào việc bành trướng đế quốc
đỏ, mà quên hẳn Hoa Kỳ đang âm thầm
“điều chỉnh”chiến lược, đặc
biết là khi Tổng thống Mỹ Ronald Reagan tiến hành
“chiến tranh các v́ sao” th́ LX đă hết hơi và tan ră.
Theo nhận định của Viện Nghiên Cứu
Chiến Lược Quốc Tế London, Anh quốc, th́ khi
mà bức tường Berlin bị sụp đổ,
chiến tranh lạnh chấm dứt mọi người
mới thấy Hoa Kỳ đă thắng.
Riêng phần VNCH v́ do các điều khoản vô lư
và bất lợi cho VN, đặc biệt là Hiệp
Ước lại đồng ư để cộng sản
Bắc Việt tiếp tục bố trí 300.000 trên toàn
miền Nam, đồng thời Mỹ lại cúp hết
viện trợ, tức đă thẳng tay chơi một
đ̣n trí mạng để bức tử VNCH, xóa hẳn
quốc gia nầy trên bản đồ quốc tế sau
bao năm từng được xem là “Người Bạn
Đồng Minh.”
Trước các những sự kiện nghiệt
ngă từng gây uất hận cho toàn thể nhân dân miền
Nam, v́ thế người ta mới dùng hai chữ
“Tưởng Niệm” để tưởng nhớ
lại các sự kiện đau thương; và cho dù
lịch sử có sang trang, một chế độ tự
do dân chủ được may mắn xuất hiện trên
toàn lănh thổ VN, th́ những dấu ấn đen tối
của giai đoạn lịch sử đă qua, hằng
năm cũng phải được nhắc lại
để hậu thế lấy đó soi gương; cũng như
mấy thế kỷ trước, v́ Trịnh -Nguyễn
phân tranh, đất nước bị qua phân; và sông Gianh là
phân ranh của hai họ; nhưng vào năm 1802 khi vua Gia Long dù đă thống nhất
được đất nước, nhưng dư âm vê
công tội của hai họ vẫn được lịch
sử ghi nhận. Và, hờn sông Giang măi
vẫn c̣n vang vẳng đâu đó ở trong ḷng mọi
người dân Việt. V́ thế, Quốc Hận,
một sự kiện lịch sư, không một ai có
quyền và tự ư
đổi tên, dù Quốc Hận thành Quốc
Kháng hay khốn nạn hơn, Quốc Hận ngang
ngược đổi thành “Ngày Tự Do” lại càng
bị lên án nặng nề hơn.
Để kết thúc
bài viết góp một vài ư liên quan đến Hiệp
Định Paris ngày 28-7-1973, chúng tôi xin được phép
ghi lại lời nói của một nhà ngoại giao,
từng là đại diện VNCH tại Hoa Kỳ, ông phát
biểu:”Nh́n lại kinh nghiệm của cuộc chiến
tranh Việt Nam. Những ai c̣n tâm tư với đất
nước, xin đừng bao giờ giao vận mạng
tổ quốc ḿnh vào trong tay ngoai bang. Và,
đừng bao giờ
nghĩ đến chuyện liên minh bất kỳ
với một quốc gia nào mà ḿnh không có được
vai tṛ quyết định.
PNS.