LUẬN VỀ CHIẾC “NÓN CỐI”
Bùi Lộc
( Diễn đàn tự do ngôn luận)
B́nh thường cũng
chẳng có ǵ đáng nói, nhưng lần từ Đàlạt
về Sàig̣n mới đây tự nhiên h́nh ảnh một
người đội “Nón Cối” cỡi xe
đạp nghênh ngang ngược chiều giao thông
đập vào mắt khiến tội hết sức kinh
ngạc. Kinh ngạc là tai nạn có thể
xẩy ra là một chuyện, nhưng mặt khác
dường như không ai dám nói và nó giống như
chuyện thường ngày.
Sáng hôm đó cũng đă
gần trưa, khi xe chúng tôi ngang qua
Thị xă Bảo lộc; mặc dầu đang chạy trên
Quốc lộ I khá rộng nhưng xe cũng không chạy
nhanh được v́ xe đạp và người đi
bộ cùng di chuyển xen lẫn với xe hơi. Cảnh tượng này không lạ ǵ tại
hầu hết những thị xă tại Việtnam ngày nay.
Nhưng có điều đáng nói ở đây là có một
ông khá lớn tuổi mặc đồ bộ đội,
chân đi giép râu, đầu đội “nón cối” nghênh
ngang đi xe đạp ngược chiều khiến
tự nhiên các tài xế xe hơi phài cẩn thận
chạy chậm khi đến gần chiếc xe
đạp. Cả một ḍng xe đang
di chuyển chậm lại càng chậm hơn chỉ v́
chiếc “nón cối”. H́nh ảnh này làm tôi
nhớ lại h́nh ảnh chiếc “nón cối” trong quá
khứ. Lần đầu tiên tôi
thấy chiếc nón này mầu trắng dầy hơn khung
làm bằng muồng, phất vài thường là mầu
trắng, đôi khi cũng có mầu vàng lạt.
Nếu tôi nhớ không lầm th́ nó mang tên “Mũ muồng”
thường thấy trên đầu mấy anh Tây thực
dân mặc quần “short” áo “chemise” tay ngắn. Người
ta cũng thấy những học sinh mặc quần áo dài
chân mang “sandale” hay “pantoufle” trắng đội.
Tóm lại
chiếc mũ này dành cho giới trung lưu và trí thức
trở lên. Nó cũng thấy trên đầu ông hồ chí minh.
Tôi không hiểu tại sao ông hồ chí minh
lại thích cái nón này và đă chọn nó cho bộ
đội của ḿnh. Đọc tiểu sử ông
thấy ông làm đơn xin học trường thuộc
địa, nên tôi nghĩ có lẽ ông muốn giống
mấy anh tây thực dân.
Sau năm 1975, chiếc “nón
cối” tung hoành khắp Miền
Những người trồng
càfê ờ Ban mê thuột sau 75 hay bị người ta vô
vườn hái trộm. Nếu chủ
vườn (thời chủ cũ) bắt gặp có thể
lấy lại cà phê của ḿnh và những người hái
trộm thường cũng ngại khi bị bắt gặp.
Nhưng nếu thấy chiếc nón cối
lại thêm khầu AK lũng lẳng trên vai, th́ chủ rút
êm, nếu lỡ gặp mặt th́ cũng giả lă
cười cầu tài và xin mời cán bộ cứ “tự
nhiên”.
Ngay cả
người miền Bắc vô thăm thân nhân cũng
đội nó. Hỏi sao vậy. Ấy nó giống như
bùa hộ mệnh, vật che thân, xin thông cảm.
Người
miền
Cũng tiếp tục nghề
nông và lại rất ít ra thành thị hay tiếp xúc với
người thành thị, nên phong thái từ ngôn ngữ,
cử chỉ ông không thay đổi mấy so với
năm 54 khi ông mới bước chân vào Nam, nghĩa là y
chang mấy anh cán mới vô Nam..
Ông cũng như
phần đông những người di cư 54 phần nào
đă có đôi chút kinh nghiệm về cộng sản. Có một điều ông ghét
hơn cả ở mấy anh cộng sản là tính “nói phét”
trong Nam gọi là “nói láo” hay c̣n gọi là “nổ”, “bốc
phét”. Nhưng ông không sao nói được
“bọn mày chỉ nói phét chứ có con mẹ ǵ.” Nếu ḿnh trực tiếp nói ra sẽ bị chúng
chụp mũ rồi xách đi tù th́ mệt.
Một hôm ông lên Sàig̣n
thăm mẹ tôi.
Qua truyện kể trong bữa ăn, ông kể: “Chị và
các cháu thấy không, ḿnh dân nghèo Bắc kỳ chính cống,
biết tỏng bọn chúng chắng có mẹ ǵ cả, toàn
bốc phét, mà thân chú đâu có dàm ho he ǵ. Nhưng
chỗ nào cũng nghe bọn nó bốc, nên chú nghĩ ra
một kế rất hiệu nghiệm. Khi em lên
đây, chị thấy em có khác mấy thắng cán ngố
không. Em chỉ cần đội lên
đầu chiếc “nón cối” và chân xỏ thêm đôi giép
râu thôi đố ai biết em là dân Cái sắn. Các
cháu có thầy chú giống y chang dân
Bắc kỳ mới” không. Cũng nhờ bộ cánh này mà
chú nghe mấy bà đi buôn chửi bọn nó đă lỗ nhĩ lắm. Đố
chị và các cháu biết đấy.
Thấy cả nhà ngồi yên
với ánh mắt ngạc nhiên của mọi người,
ông mới thủng thẳng nói: “Có ǵ đâu, em làm bộ
mặt nghiêm, hai tay đặt trên chiếc nón cối
đang trên hai đùi, chân với đôi giép râu di di trên sàn xe
lam, khi xe lăn trên khúc đường ổ gà, chiếc xe
lồng lên em nghểnh lên trời nói đổng:
“Đường ǵ mà toàn ổ gà làm xe chạy gịng xóc
thật khó chịu. Đường ngoài
Bắc đâu có thế, chỗ nào cũng trải nhựa
bóng láng, xe đi êm ái đâu có bụi bặm gịng xóc như
thế này.”
Em chưa nói hết câu là nghe
mấy bà xỉa xói.:"Ngoài Bắc
ấy à, có con mẹ ǵ, nghèo xơ nghèo xác, hạt gạo
ăn chưa có c̣n nói tới đường trải
nhựa êm với ái. Bà khác nói tiếp: “Vừa mới vào
đây, mắt đă hoa lên, cấp to cấp nhỏ vơ
lấy vơ để chất lên cả đoàn xe vận
tải chở ra Bắc. Đúng là quân ăn
cướp ngày. Người ta có miếng ăn
cũng giành lấy. Khốn nạn
đến cái quần người ta đang mặc cũng
lột. Trước đây chúng tao có đi buôn thúng bán
bưng cũng chiếc áo dài, chứ đâu phải cũn
cỡn lem luốc thế nây.
Trong đó cũng
có mẹ nuôi chiến sĩ. Tôi thiệt ngu, nếu
biết khốn nạn thế này tôi đau có nuôi chúng nó làm
ǵ. Thật tội nghiệp mấy ông lính Cộng Hoà, tôi ngu dại tin bọn vc chúng nó đă hại
mấy ông đó, để rồi nay hại chính ḿnh mà
không biết. Đến khi thấy
được th́ quá trễ. Tôi
thiệt là hối hận vậy đó.
Bà khác nói:”Tôi cũng chẳng
hay, nhưng nghe đứa con nó nói, cái bảng tin làm
bằng bóng đèn ngay bùng binh Sàg̣n, chúng cũng gở
đưa ra Bắc, báo chí c̣n nói nhân dân Miền Nam
gửi tặng nhân dân Miền Bắc.” Không biết ai
tặng chúng nó không biết, lấy th́ nói
lấy mẹ nó đi cho rồi; lại c̣n bầy
đặt biếu với tặng. Thật là
xạo hết biết.
Khi thấy tiếng qua lại
bớt cường độ, em lại t́m cách đế
thêm:"Xe trong
Thế là ào ào
một đợt sóng mới nổi lên. “Xe đạp xe
kéo chả có mà bầy đặt xe ôtô lớn với
chả nhỏ. Mấy bà có biết không
tôi c̣n nghe chúng nó khoe trái “cà chớn ngoài Bắc” lớn
bằng hai cái tô úp lại. Bà khác nghe
lạ liền hỏi thế trái cà chớn là cái ǵ. Có
ǵ đâu, có mấy đứa trẻ gặp mấy
ổng, chúng nó hỏi:
-
Thưa cán bộ, trái cà chua miền
Bắc có lớn không?
- Ồ
trái cà chua ngoài Bắc lớn lắm, bằng cà hai cái bát úp
lại ấy chứ.
- Thấy
thế một đưa khác hỏi: “Vậy ngoài Bắc có
trái cà chớn không?”
- Thiếu
ǵ, trái cà chớn ngoài Bắc nhiều vô kể và c̣n lớn
hơn nữa, bằng cả hai cái bát ôtô úp lại ấy
chứ.”
Các bà nghe chúng nói thế có lộn ruột lên
không cơ chứ. Rồi cứ thế nhao nhao
lên vừa kể vừa chửi làm
ḿnh hết cả mệt, và thoáng cái chiếc xe đă
tới bến. Trước khi xuống xe,
em khẽ nói vào tai bà bên cạnh: “Xin cám ơn các bà
nhiều.” Chị và các cháu thấy không, chỉ với
bộ cánh và vài câu “đế” như thế là có thể
cũng đủ giúp mấy bà cũng như chính ḿnh
xả bớt những ấm ức chất nặng trong
người.
Chúng bịt miệng Cha Lư,
bắt nhốt luật sư Lê thị công Nhân, Nguyễn
Văn Đài, Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung,
Trần Huưnh Duy Thức, Trần khải thanh Thuỷ,
Phạm thanh Nghiêm . . .nhưng chúng đă chẳng làm ǵ
được người bà con của tôi quê hương
Thái b́nh, định cư Cái sắn, v́ ông có chiếc “Nón
Cối” trên đầu, chiếc nón của mấy anh Tây
thực dân hay xài, và bác hồ thích đội và c̣n cho
cả quân đội nhân dân VN xài mà M16 bắn không lủng.
Chiếc “Nón
Cối” là ID đảng viên, là biểu tượng vang bóng
một thời.
Sau 75, nếu thấy ai mặc đồ cứt ngựa,
đầu đội nón cối, đeo súng ngắn, vai
lủng lắng chiếc đài và cổ tay thêm chiếc
đồng hồ không người lái, hai cửa sổ,
không chết đuối, giắt chiếc xe đạp,
phải nói là “cực kỳ” uy quyền sang trọng;
nhưng thực ra ngày nay nay nó chỉ c̣n thấy mấy anh
phục viên mạt vận đội chửi đổng
cũng có, huyênh hoang thành tích cách mạng cũng có, nhưng
đặc biệt nghênh ngang cỡi xe đạp
ngược chiều giao thông “đ” sợ, ngồi xổm
trên vỉa hè hút thuốc rê hay nhổ bọt “vô tư” ngoài
đường phố mà không ai dám có ư kiến. Hay cũng
có một vài người
Ngày nay ID đảng viên cs
thứ thiệt là “Dollars”, xe Roll Roy... Các em nữ sinh phải ngoan ngoăn phục dịch
nếu muốn đậu cao khi ra trường. C̣n xinh đẹp mà hó hé là ở tù. Có
quyền xua chó xé xác những bà mẹ dám lấy trộm vài
hạt càfê độ nhật cho con nhỏ. Có quyền cho
ngoại bang thuê đất công diện tích cả trăm
hectares trong ṿng 50 năm vô tội vạ. Một
người 50 tuổi có thể có cháu nội cháu ngoại
rồi đó. Ba đời sinh sống
trên mảnh đất thuê. Mà
người thuê lại ṇi giống, ngôn ngữ, phong
tục tập quán khác. Và đặc biệt đàng
sau đă sẵn có một kế hoạch chiếm hữu
vĩnh viễn, hỏi có lấy lại nổi không..Tám mươi ba triệu dân sống trên một
diện tích hẹp, trừ đi một nửa cho ba
triệu đảng viên, ngoại kiều trung cộng.
Dân số ngày một tăng, diện tích
đất ngày càng teo tóp. Sao dân tộc VN
khốn khổ đến thế.Vừa làm thân nô lệ
vừa không có chỗ ngả lưng, kê đầu.
Thời gian từ khi
chiếc”Nón Cối” xuất hiện cho tới khi mất
đất, mất tổ quốc về tay
Trung cộng sao ngắn thế.
Bùi Lộc