“BUÔN THẦN
BÁN THÁNH”.
Philato
Kỳ này th́ ông lỗ to, hơn 400 đệ
tử của ông đang lang thang trong
giông băo, các tăng sinh dù có được chùa chiền nào
cho trú mưa tránh gió th́ vẫn bị cuồng phong đỏ
t́m đến truy kích! Đă mấy tháng nay rồi, các
đài phát thanh quốc tế như BBC, RFI, Á Châu Tự Do
ra rả truyền đi những tiếng kêu cứu của
các đệ tử Làng Mai, lời kêu than của Thượng
Tọa chùa Phước Huệ, Lâm Đồng, nơi cho
các tăng sinh tạm trú, cũng bị làm khó dễ, bị
bắt buộc phải đuổi con cái của sư ông
ra khỏi chùa, vậy mà tuyệt nhiên
không nghe tiếng nói của ông sư “sư ông”!
Ngày 16/12/09,
các tăng sinh Làng Mai, học tṛ của Thiền Sư Nhất
Hạnh đă chính thức phải rời khỏi chùa
Phước Huệ, nơi nương náu cuối cùng của
họ. Họ ra đi chỉ có một túi vải đeo
vai, một cuốn kinh và một b́nh bát, c̣n đi đâu th́
chính người ra đi cũng không biết đi về
đâu,. Trước mắt
là phải ra khỏi chùa Phước Huê. Thầy Thích
Trung Hải đă gửi đơn lên Tổng Thống
Pháp, Sarkozy, xin cho 400 tăng sinh này được tạm
trú tại Pháp. Nhưng cho đến giờ phút này th́ Thiền
Sư Nhất Hạnh và tăng đoàn Làng Mai (ở Pháp)
chưa có phản ứng ǵ về vụ này (RFI).
Có lẽ
tính sổ lời lỗ th́ chuyến đi về nước
trước kia được khoác áo hoàng bào, đi trên thảm
đỏ, tṛ chuyện với Nguyễn Minh Triết th́ ông
sư vẫn c̣n lời, c̣n “lời” mà không nói th́ gọi
là cái ǵ nhẩy? “Há miệng mắc quai”
chăng?
Chuyện thiền ngậm
miệng của ông cao siêu làm sao ai mà hiểu được,
nhưng việc ông bị bọn buôn thần bán thánh lừa
th́ rơ như ban ngày. Ông cứ tưởng
đồng bào tấp nập đi cúng vái là có tự do tôn
giáo nên ông bị lừa, mà có phải riêng ông đâu, nhiều triệu người bị lừa như
thế cả. Chưa bao giờ dưới chế độ
CS lại được cúng vái thoải mái như dưới
thời XHCN, cứ nh́n rừng người chen
nhau đi cúng vái ở các nơi có đặt ḥm “Công Đức”
th́ rơ. Đối với CS th́ không có tôn giáo, việc thả
lỏng cho dân thờ cúng không phải là có tự do tôn giáo mà
chẳng qua chỉ là chuyện buôn thần bán thánh, một
nghề không vốn.
Nói đến
nghề không vốn th́ cũng là nghề đang phát đạt
đem lại no ấm cho nhà cầm quyền hiện tại.
Nhưng thôi, đó là chuyện của “người
ta”, nói không bao giờ hết, xin trở lại nghề
không vốn ở hải ngoại.
Đang lan man chuyện thiền sư th́ trong
nhóm café’có người đố:
- “Càng kéo càng ngắn là ǵ?”
- “Là điếu thuốc lá trên môi của ông
đó”
- “Càng to càng nhỏ là ǵ?”
- “Là con cua”.
- “Càng lỗ càng
lời là ǵ?
Chẳng ai biết “càng lỗ càng lời” là cái giống ǵ
th́ người đố cười:
- “Là cái nghề không vốn đó”.
Và dĩ nhiên vào cái tuổi “về hiu” th́ chẳng
ai tha thiết lạm bàn về cái nghề “càng lỗ, càng lời”,
nghề vốn “trời cho”, mà họ lại quay sang chuyện
một nghề không vốn khác, hay nói cho đúng là bỏ
công sức của bản thân ra không bao nhiêu mà nhờ vào “cái”
của thiên hạ mà thu vào th́ nhiều, thí dụ chuyện
hát-hỏng là một. Hát một bản nhạc mà “cát-xê” ba
bốn xấp th́ có phải là một nghề không vốn
không? Ngoài thanh, sắc ra, sự thành công của một ca
sĩ nhất thiết là phải dựa vào một bản
nhạc hay. Người hát dẫu có đẹp, dài hơi
nhưng cứ nhai đi “yêu dài lâu”, nhai lại “dậy
đi em mà nấu canh chua” th́ lỗ to.
Những bản nhạc hay
là tim óc của các nhạc sĩ, nhưng hầu như bị
thiên hạ mượn làm vốn kinh doanh mà không có
được một “lời”. “Bến Xuân” là một trong
những bản nhạc “vượt thời gian”, đă
đưa nhiều thế hệ ca sĩ lên dài danh vọng,
nhưng nhạc sĩ Văn Cao th́ suốt đời nghèo!
Ca sĩ nào cũng hát, trung tâm băng nhạc nào cũng bán
nhạc của Lam Phương, nhưng ông th́ sống cô
đơn! Làm sao kể cho hết những nhạc sĩ cùng
hoàn cảnh như Văn Cao, Lam Phương, trong khi nhạc
của họ th́ bị khai thác đến tận cùng v.v.. Đau
hơn nữa là có những bản nhạc hay, ai cũng biết
hát nhưng không ai hay cha của bản nhạc đó là ai! Từ
lúc bập bẹ nói cho tới khi rụng răng vẫn hát
“Ánh trăng trắng ngà, có cây đa to, có thằng Cuội
già..” nhưng mấy ai biết tác giả bản nhạc
này?
Trong các “xô” văn nghệ,
em-xi chỉ biết giới thiệu tên ca sĩ, tên bản
nhạc mà đếch thèm giới thiệu tác giả bản
nhạc đó! Những chương tŕnh đố nhạc
th́ chỉ hỏi thính giả bản nhạc tên ǵ, ca sĩ
là ai, có bao nhiêu người đoán đúng 2 câu hỏi trên
mà không bao giờ hỏi cha đẻ ra bản nhạc
đó là ai!
Thật là bất công, vô
ơn và tàn nhẫn đối với những người
sáng tác, thiết nghĩ tên bản nhạc và tên người
sáng tác phải gắn liền với nhau, một ngàn lần
nói tên bản nhạc th́ phải một ngàn lần nhắc
tên nhạc sĩ, mặc dù chỉ nhắc tên xuông, người
hát ôm bạc, nhạc sĩ ôm “búng đọi”! Xướng
danh tên tác giả bài hát là phép lịch sự tối thiểu,
là lẽ công bằng và cho những ai ăn quả th́ phải
nhớ kẻ trồng cây.
Cũng liên quan tới nghề
không vốn là có không ít “tác giả” xuất bản những
tác phẩm để kiếm ăn mà ḿnh chỉ là tác “giả”,
c̣n tác “thiệt” th́ thiệt cả ch́ lẫn chài, nhất
là các đề tài về chiến tranh. Quanh đây, chúng ta
thấy có những quảng cáo bán sách, CD, DVD những “tuyển
tập” các trận đánh, tài liệu lịch sử v.v..
Khi c̣n cầm súng “pằng-pằng”
th́ chỉ có những nhà văn chuyên nghiệp viết về
chuyện chiến trường như Phan Nhật Nam, Nguyên
Vũ v.v..Nhưng sau chiến tranh và nhất là ngày nay ở
hải ngoại, những người lính xưa bị “gẫy
súng” th́ nay họ cầm viết để kể chuyện
“Đồng đội cũ chiến trường xưa”.
Các anh KQ, HQ, BB, TG, PB, ND, BĐQ, TQLC kể lại chuyện
sống chết của bạn bè và chính bản thân họ
trên khắp mọi chiến trường từ Bến Hải
tới Cà Mâu ra hải đảo. Họ kể lại diễn
tiến một trận đánh nhưng lại là những
tài liệu sống thực và vô cùng quư giá giúp cho mọi
người hiểu rơ về sức chiến đấu và
hy sinh của người lính VNCH hơn. Những bài viết
này hầu hết ở trong các đặc san quân đội
và một số bài viết cũng đă được các
cơ quan truyền thông như radio, báo chí, nhất là các tạp
chí về lính giúp phổ biến rộng răi hơn,
được nhiều người biết đến
hơn. Phải thành thật cám ơn và biết ơn sự
giúp đỡ vô vị lợi của các cơ quan truyền
thông này.
Chỉ là những người
lính kể chuyện đánh giặc nên anh em chúng tôi rất
vui được người khác hỏi đến, có
người mất ngủ v́ sẽ được phỏng
vấn trên radio, hănh diện hơn nữa là được
lên TV để kể về một trận đánh ngày
xưa ở B́nh Long Anh Dũng, Kontum Kiêu Hùng, Trị Thiên
Vùng Dậy v.v.. Nắn nót cả tháng, xóa đi viết lại
mới kể được câu chuyện về trận
đánh Cổ Thành, xoa tay rồi gửi cho tuần báo XYZ, hồi
hộp chờ rồi lo âu tự hỏi:
- “Không biết bài ḿnh có
được đăng hay không?”
Ngày báo xuất bản, chạy vội đi mua một tờ,
mở ra xem, thấy bài của ḿnh có trong đó, mở cờ
trong bụng, mỉm cười, liếc xung quanh xem có ai
không rồi mua thêm chục tờ, hai chục tờ nữa
để dành hoặc mang ra bưu điện gửi cho người
thân và bạn bè ở xa. Phải nhắc lại một lần
nữa là những tay súng xưa mà nay cầm viết rất
biết ơn và cần đến các nhật báo, tạp
chí để phổ biến các bài “viết không ra viết,
kể chuyện không ra kể chuyện” của anh em chúng
tôi.
Nhưng cũng có những
người “thông minh”, biết được tâm lư của
những người lính “ham vui” nên họ đă gom các “anh
lính” này lại, son phấn tí chút, sửa móng chân dũa móng
tay rồi đóng thành “tuyển tập” hay “tập truyện”,
tốn thêm chút đỉnh $ để quảng cáo thế
là có ngay một “tác phẩm” của ḿnh để đem
đi bán! Nghe tưởng đùa mà có thật, chẳng cần
nêu danh bảng vàng th́ thiên hạ cũng biết tên, v́ ông quảng
cáo quá mà.
Có vị c̣n cao tay hơn là
đi t́m tung tích các tay súng oai hùng xưa kia rồi dí cái mi-cờ-rô
vào tận miệng người ta để hỏi và thâu
âm những chuyện xa xưa, thế là người lính có
bao nhiêu ấm ức tức tối v́ chiến công đă bị
bỏ quên nay đem ra trút hết vào cái mi-cô, mi-cô mà chẳng
được “mi” cô. Không sao, được trút bầu
tâm sự là khoái rồi c̣n người thâu âm để làm
ǵ th́ kệ họ. Người thâu âm đem về cắt
xén, insert thêm vài tấm h́nh, lồng vào vài tràng súng nổ, mấy
đọan nhạc hùng là có ngay môt DVD “hoành tráng” để
bán, ai chết th́ mặc xác các anh, tiền tôi bỏ túi!
Hội IRCC (ai-rờ-c-c) của ông Giao Chỉ
vừa ra thông báo sẽ phát hành cuốn DVD “Lịch Sử Quảng Trị, Mùa Hè 72” vào các ngày
19&20/12/09 tại San Jose’. Mại dô, mại dô, mua mau th́
c̣n, mua chậm cũng vẫn c̣n, khai thác triệt để.
Được biết những
tháng gần đây ông GC đă rất vất vả đi
t́m để phỏng vấn các TQLC tham dự trận chiến
mùa Hè 72 và tái chiếm Cổ Thành để thực hiện
DVD này. Trong số các tiểu đoàn trưởng Mũ Xanh
trực tiếp chiến đấu tại mặt trận
QT và tái chiếm Cổ Thành có vị nào trả lời phỏng
vấn của ông Giao Chỉ không? Chắc là không và một
điều chắc chắn là vị Lữ Đoàn Trưởng
TQLC chỉ huy toàn thể cuộc chiến tại QT đă
không nói ǵ trong những DVD này v́ ông linh cảm sự hy sinh của
anh em thuộc cấp sẽ “được” đem bán!.
Vậy th́ những DVD của ông “ai-rờ-c-c” này nói về
cái ǵ nhỉ? Hay chỉ là tiếng nói
“chính thức” của những người hùng ngồi ở
Saigon mà bắn súng ngoài Quảng Tri? Bắn như thế
ắt là phải “nổ” to lắm! Và những người
lính TQLC đă hy sinh v́ Tổ Quốc nay chắc không vui khi
biết sự hy sinh của ḿnh đang “được” rao
bán. Rất
hy vọng và tin tưởng rằng “đại bàng” Giao Chỉ
không kinh doanh trên những xác người v́ lợi ích riêng
tư.
Thật là đáng
quư nếu những tác phẩm trên được sưu tầm
phổ biến như những tài liệu vể cuộc
chiến của người lính để bảo vệ
VNCH th́ những người đă hy sinh hoặc c̣n ở lại
chiến trường xưa cũng cảm thấy
được an ủi, dù thiếu mắt để coi,
thiếu tay để cầm DVD này. Nhưng nếu thực
hiện với mục đích thương măi, một vốn
bốn lời th́ cũng là một nghề không vốn, hoặc
đúng với thực chất của nó là buôn thần bán
thánh.
Những ai đă từng sống
và chiến đấu dưới hai nền Đệ Nhất
và Đệ Nhị VNCH th́ hầu như tất cả
đều nồng nhiệt đón nhận các tài liệu hoặc
tác phẩm có liên quan đến cuộc chiến, đến
các lănh đạo và các cấp chỉ huy xưa. Cuốn “Khi
Đồng Minh Tháo Chạy” của ông Nguyễn Tiến
Hưng, hoặc cuốn “Biến Động Miền Trung”
của Liên Thành là những thí dụ cụ thể, người
người nối đuôi nhau để chờ “xin” chữ
kư của tác giả, tôi là một trong những người
thích “của lạ” đó.
Từ thập niên 60, tôi đă nâng niu cuốn sách đồ
sộ “Làm Thế Nào Để Giết Một Tổng Thống”
của Lương Khải Minh, rồi ôm kỹ những cuốn
hồi kư của các ông Vương Văn Đông, Nguyễn
Chánh Thi, “Đổ Máu”, Đỗ Thọ, Trần Văn
Đôn, Lư Ṭng Bá, Trần Quang Khôi vv.. nên khi thấy xuất
hiện một bộ DVD dưới cái tên “Việt Nam
Đông Á 35 Năm Băo Lửa” là tôi chụp liền. Hai chữ
“Băo Lửa” chắc chắn là phải ghê gớm hấp dẫn
hơn “Khói Lửa” nhiều, khá khen cho người thực
hiện đă biết cân nhắc cẩn thận tững chữ,
“băo” thay cho “khói” th́ hẳn bộ DVD này chắc chắn là
hay, giá nào cũng phải mua.
Bộ DVD gồm 6 cuốn với thứ tự và tên
như sau: “Á Đông Khói Lửa, Ngô Đ́nh Diệm, 365 Ngày
Biến Động, Phan Khắc Sửu, Quân Lực Lănh
Đạo Quốc Gia, Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu”.
Quả thực là những tài liệu quư giá. Giám đốc
sản xuất là Lê B́nh, biên soạn lời dẫn giải
Vương Hồng Anh, giá bán $ 14.00.
Chưa cần biết nội dung ra sao, cứ nh́n mặt
mà bắt h́nh dung nên tôi gọi điện thoại ngay cho
ông anh, chú em và một vài người bạn thân hăy chạy
ù ra tuluc.com mà ôm cho được 6 cuốn DVD tài liệu lịch
sử hiếm quư này. Tôi không quên nhắc họ rằng
đừng ḥng tôi cho mượn để xem chùa và tuyệt
đối cấm không cho bất cứ ai “bơn-biếc”
ǵ cả.
Buổi chiều vừa đi làm về đă nghe ông anh gọi:
_ Chú đă coi DVD 35 năm chưa?
_ Chưa, c̣n để dành, chờ lúc thật thoải mái
xem mới đă.
Một lúc sau chú em gọi rồi
tới những người bạn mà tôi đă nhiệt
t́nh thúc dục họ đi mua, tất cả cùng một câu
hỏi “đă coi chưa” rồi họ im lặng.
Cái ǵ đây? Chắc là hay lắm nên tôi tắm rửa thật
kỹ rồi lên giường nằm coi DVD 35 năm của
VABC television. Coi xong tôi cũng phải im lặng luôn!
Qua ngày hôm sau, thấy im lặng là đồng lơa, nhưng
không biết phải nói làm sao cho hai ông B́nh-Anh hài ḷng! Khó quá
nên cứ chạy ṿng quanh chuyện buôn thần bán thánh của
thiền sư, của ca sĩ mà không dám đi thẳng vào
vấn đề. Nay th́ xin nói thật, thời gian coi một
cuốn DVD này được ghi là một giờ, nhưng
hay quá nên tôi coi 6 cuốn một lúc trong ṿng 30 phút. Bởi v́
tất cả những ǵ có trong 6 cuốn DVD này tôi đă thấy
ở khắp mọi nơi, người thực hiện
chỉ cần góp nhặt là xong hết. Tuy chỉ bỏ ra
84$ ($14x6) là tiền lương 2 ngày làm việc để
mua trọn bộ 6 cuốn, nhưng đọc xong mới
thấy bộ tài liệu này là “vô giá”!
Nếu quư vị nào hỏi tôi
sau khi xem xong th́ nghĩ thế nào? Khó nói, tôi xin mượn câu
chuyện của Ba-Giai Tú-Xuất đời xửa đời
xưa thay cho câu trả lời.:
“ Ngày xửa
ngày xưa có hai tên phá làng phá xóm là Ba-Giai và Tú-Xuất, Ba Giai
ra ḥn đảo giữa sông, lấy cót vây kín xung quanh rồi
chui vào bên trong đánh trống gơ phách thổi kèn om ṣm. Thằng
Tú Xuất quảng cáo là có xiếc, ai muốn ra xem Free th́
thuê nó chở ghe ra coi. Cả làng cả tổng rủ nhau
đi ghe ra coi, thằng chèo ghe vớ bộn, c̣n những ai
coi “xiếc” xong th́ đều ngậm ngùi, nếu có ai hỏi
“hay không” th́ chỉ biết cúi đầu im lặng, nói
không lên lời! V́ trong lều che kín không có ǵ cả, chỉ
có cái thùng rỗng và một miếng cạc-tông mà 2 thằng
xỏ lá đă viết câu “Tổ cha đứa nào coi xong mà
nói lại cho người khác biết”.
Đó là chuyện đời
xưa c̣n chuyện DVD hôm nay! Cứ khai thác măi, làm tiền
trên xác những người đă hy sinh, bán h́nh xác TT Diệm
với giá trên trời th́ có vẻ như “buôn Thần bán
Thánh” quá, tệ hơn cả người làm nghề không vốn
Philato