Phóng viên Con Ong: - Chào ông Quận. Gớm. . . ông lẩn trốn kỹ khó tìm quá! tìm ông như mùa đông tháng lạnh tìm chim, mò mãi mới ra. (đưa máy ảnh lên định chụp).

Ông Quận (khoác tay che mặt):
- Cũng họ nhà Ong! Gặp mặt là thấy xỏ lá rồi! chưa gì đã muốn gây sự! muốn phỏng vấn thì được, nhưng chụp hình thì không, tối kỵ!. . . tối kỵ! Bộ Con Ong không thấy mặt tôi bị bệnh ngoài da đang xần xùi lở loét hay sao?

P.V.C.O: - Không dám đâu, ông Quận là người nổi danh trong nước trước năm 75 và bây giờ vẫn còn đang “nổi” trong cộng đồng người Việt hải ngoại, Con Ong chả dại gì mà gây sự. Sao mà ông Quận cứ câu nệ mãi thế, người ta thường nói “Ngoại diện bất cầu như mỹ ngọc”, sá gì ba cái đẹp xấu bề ngoài. Nhĩ danh bất kiến, nghe danh ông mà mấy ai được thấy mặt. . . nhiều người thèm chiêm ngưỡng dung nhan ông Quận lắm đấy. (Phóng viên Con Ong chợt để ý đến một người đàn bà mập mạp to lớn đứng bên cạnh ông quận như người cận vệ). . .Thưa, . . bà đây là phu nhân của ông Quận? Ồ, tốt quá. . .nhân tiện xin ông cho Con Ong được phỏng vấn luôn thể.

Ông Quận: - Miễn, miễn. . . đàn bà!. . . bất di bất dịch chỉ là mẩu xương sườn vô tri giác của đàn ông. Con vợ tôi nó không biết gì đâu, nó chỉ biết có hai việc. . . “trên giường và dưới bếp”, phỏng vấn mình tôi đủ rồi.

P.V.C.O (nhỏ giọng): - Ông Quận này, nói nhỏ nhỏ thôi. . ., ngày xưa ở Việt Nam làm quận trưởng oai quyền! muốn phát ngôn làm sao cũng được, bây giờ sang cái xứ  “Cờ Hoa”, nam nữ bình đẳng, ăn nói bừa bãi, khinh bạc đàn bà là đút đầu vào “Dzi-Eo” đấy. Ông không thấy người Mỹ có câu, thứ nhất trẻ con, thứ nhì đàn bà, thứ ba chó, thứ tư mới đến đàn ông sao?. Thôi. . . xin ông cho vào đề.
P.VC.O: - Xin ông Quận cho biết quý danh.

Ông Quận: - Lạ thật, tên tôi mà Con Ong cũng không biết à. Này nhá, tôi là Nguyễn Tiến Đạt, Nghiêm Võ, Lê Vũ, Đồ Gàn, Nguyễn Trọng Hoàn, tên tôi là nhiều lắm. . . tên nào cũng là tôi cả. Những hôm trái gió trở trời, cơ thể thay đổi thì tôi lại là Đèo thị Đáo, Kiều Nga, Kiều Nương. . . nghĩa là. . .  tôi thành “female”. Tiên sư cha cái lũ khốn nạn! (sắc mặt giận dữ), nó ví von cái mặt tôi là “Mặt đàn ông mông đàn bà”.

P.V.C.O: - Xin ông Quận “calm down”,  “calm down”, bút hiệu của ông thì ai mà chẳng biết, độc giả Con Ong muốn được biết tên thật, tên cúng cơm của ông cơ.

Ông Quận: - Tại sao tôi lại phải cho biết tên thật? Tôi là người trong bóng tối, tôi có “mít-sông đặc biệt” thì tôi phải xử dụng tên giả hay “bí danh” chứ. Cái lũ chống cộng, cái đám H.O lỡ mà nó biết được tung tích của tôi nó đào mả cha tôi lên thì có phải là dại dột không?. Nhưng mà có mấy ai nhận biết được mặt tôi đâu, tôi có đứng sờ sờ ngay trước mặt, họ cũng chẳng biết là ai, thì sợ cái gì mà không dám cho Con Ong biết tên, mà biết thì đã dám làm gì nhau?.  Tên tôi là Tư Núi, Tư (bộ đếm), là bốn, là thứ tư, là quan tư, Quân đội Việt Nam Cộng Hòa ngày xưa nó gọi là Thiếu tá ấy mà. Còn Núi (bộ đồi . . . đồi núi) có nghĩa là Sơn, Sơn là núi, Tư núi là Thiếu Tá Sơn. Thực ra, tên tôi đẹp lắm, đẹp như núi mùa xuân,  Xuân Sơn, còn theo gia phả dòng họ, tôi là cháu đời thứ chín trăm lẻ chín của vua Lê Ngọa Triều đấy.

P.V.C.O: - Khiếp! ông quận nho chùm, nho thâm, hán(g) rộng. Có mỗi cái tên mà dẫn giảng tràng giang đại hải, hết Hán đến Nôm, hết Nôm đến Việt, cứ lộn tùng phèo cả lên, khó hiểu quá. Mà Ông Quận vừa nói đến “Mít-Sông” đặc biệt, Ông có thể cho độc giả CO biết qua về cái “Mít-Sông” của ông?

Ông Quận: - Nói cho oai vậy thôi, chứ “Mít-Sông” “Mít Xiếc” cái gì! Họ trao cho tôi cái công tác gọi là “Chiến dịch Ruồi Bu”, tôi làm Ruồi, cố gắng “Bu”, “Bu” thật nhiều, “Bu” khắp nơi, tôi “Bu” đến đâu tôi đẻ ra dòi đến đấy, dòi triển khai, một con dòi thành hai, hai thành bốn, bốn thành 8, thành 16, 32, 64, 128, 256, 512, 1024, 2048, 2 lũy thừa n thì nó phải thành triệu, triệu con dòi, tràn ngập cái cộng đồng người Việt ở Hải Ngoại này, thế là công tác thi hành nghị quyết 36 của tôi hoàn thành vĩ đại, tài sản của tôi, thằng con trai tôi Lê Trường Ân ở Việt Nam cứ thế mà thăng-hoa, từ hai ba cái biệt thự có cổng sắt trong khu hồ tắm Chi Lăng lên thành 3, thành 4, thành 5, khởi đầu chỉ có một căn nhà lầu ba từng có hồ tắm trên sân thượng, rồi sẽ có thêm cái thứ 2, thứ 3. Xe “Mẹc-Sơ-Đì” ở đây thì đắt giá, khó mua chứ nhà tôi ở Việt Nam, sẽ đậu chật trước cửa. Thằng con tôi nó đang xây cái biệt thự thứ hai ở Đà Lạt đấy. Con tôi nó đâu có là cán bộ, cán cuốc gì đâu, đứa nào nói nó là cán bộ, tôi vạc miệng nó ra, phải nói là nó là “cha” cán bộ mới đúng, Con Ong không biết chứ, nó đi đâu cũng có 5, 6 đứa cán bộ tà lọt với điện thoại cầm tay theo hầu. Nhân viên của con tôi ấy à, từ vài trăm sẽ dần dần lên đến cả ngàn. Tiền, Tiền là trên hết . . . tiền cứ chuyển dần qua đây, đã có bà Đèo đứng tên dồn hầu bao, bố thằng Mỹ nào biết được. . .  Mấy thằng Mỹ nó ngu, ngu hết. . . !!!

P.VC.O: - Tài sản của ông hiện nay ở Việt Nam ngang bậc tỉ phú mà sao nếp sống của ông tại Mỹ lại mang vẻ bình dị, khiêm tốn?

Ông Quận:  - Sống ở đâu thì phải theo cảnh ở đó chứ, với lại hiện thời tôi đang hưởng SSI, tiền chùa, không lẽ không hưởng! hơn nữa, tôi chỉ ngồi nhà làm việc trước cái computer, viết lách, chửi bới mọi người, làm công tác “Ruồi Bu”, thì bình dị với không bình dị cũng thế thôi. Con Ong cứ nghĩ kỹ đi, cả họ nhà Ong đi làm đầu tắt mặt tối, đóng thuế nuôi báo cô tôi để tôi ăn không ngồi nhà viết lách chửi bới, thả ruồi, mà có tức thì cứ đi thưa đi. Con Ong ngon đọ thử chơi! Cả tòa soạn Con Ong may ra có được hai dàn computer để làm báo là cùng, còn tôi ấy à, tiền khùng, tiền bệnh, tiền SSI đấy, nhưng sơ sơ mới chỉ sắm có 4 dàn “còm pui tơ  ắp tu đết”, hai cái “lép tóp”, cái nào trái gió, giở trứng, tôi ném ngay vào thùng rác, cấm cửa cái con mụ vợ không được tiếc của trời, ra mò thùng rác lượm vào.

P.V.C.O: - Nghe đồn ông Quận là thiên tài, qua đây mới chỉ vài năm, chẳng cần học hành gì cả cũng mở được một  “óep-sai” rất chuyên nghiệp, ông có thể trình bày sơ lược về cái “óep sai” này cho đọc giả Con Ong?

Ông  Quận: - Tới lắm, tới lắm. . .Vĩ đại! cấp tiến lắm! hơn xa “óep sai” của Sài Gòn Giải Phóng, hơn cả Nhân Dân Nhật Báo. Mà tôi có phải làm gì đâu, đã có cả đám chuyên viên cao cấp trong và ngoài nước phụ trách, tôi chỉ quản lý thôi, thích thì tôi viết dăm bài “thả ruồi”, khích bác chửi đổng cho chúng “úynh” nhau chơi, tôi đẻ ra dòi mà! còn không thích thì đã có nhiều người lo cho, “lốt” thẳng bài vào từ  trong nước. Có loáng thoáng các đồng chí và các ông anh tôi trong đó, ông Phan, ông Dung, các cháu tôi, Khoa, Phúc, Ân. . . có cả nhóm T.T.C (tuổi trẻ cười)  phụ việc nữa đấy,  tụi nó lãnh lương nhà nước phải làm chăm chỉ, lao động tốt để đạt chỉ tiêu chứ. . .Nhưng, Con Ong đừng chụp mũ nhá, “óep sai” giao lưu văn học nghệ thuật thôi, không có “bồ câu trắng” “Hoa Hồng Đỏ” đâu đấy nhá. Từ từ rồi sau này có đổi ra hồng hồng đỏ đỏ cũng chưa muộn, chính sách của nhà nước mà, cứ cho đám tị nạn ở hải ngoại nó ăn quen cái đã, rồi chuyển hướng dần dần. Ưu tiên là nhắm vào thế hệ sau, đường dài về sau. Lũ tị nạn chúng sẽ già, chúng chết dần chết mòn là hết, đảng ta sẽ toàn thắng, vội vàng, hung hăng, hấp tấp, ngu như cái thằng Trần Truồng làm hư đường hư bột cả.

P.VC.O: - Con Ong vừa nhận được tin, Ông Quận mới len chân được vào trong giới viết lách của Điện Báo Ánh Dương do Bút Vàng làm chủ nhiệm, với bút hiệu Trần Ni Cô. Tin này có đúng sự thật không thưa ông Quận? Và nếu đúng, ông có thể cho độc giả Con Ong biết chủ chương, mục đích và bằng cách nào ông đã xâm nhập được vào tờ điện báo trên.

Ông Quận (cười khẩy): - Đúng thì sao mà không đúng thì sao? Con Ong biết cả rồi còn giả đò. Chỗ nào có đánh đấm, chỗ nào có chửi bới là có tôi. Tôi làm công tác Ruồi, tôi là ruồi, nhiệm vụ của tôi là “đẻ dòi”. Tờ báo nào tôi muốn vào là tôi có trăm phương ngàn kế để vào. Còn Điện Báo Ánh Dương ấy à, dễ thôi, tôi cho mất thằng Vịt Tìm đầu không chứa óc mà chứa toàn phân cỡ như Trần Chấn Hải, Phan Anh Dũng qua khóc lóc ỉ ôi, Vịt với Vịt chúng quạc quạc với nhau vài tiếng là nhập chung vào đàn, thế là tôi cứ  lấy tên chúng mà viết, tha hồ viết , có gì thì nó chết chứ tôi có rụng sợi lông nào đâu mà sợ. Lâu lâu, con vợ tôi “chuyên trị dưới bếp”, cho nó một chầu bún bò Huế thì sai gì mà chúng nó chẳng làm! Bây giờ chui được vào cái lỗ Ánh Dương rồi. Con Ong chắc cũng đã biết, tiền tài, sự nghiệp, danh vọng của tôi bao giờ cũng khởi đầu từ trong cái đũng quần của “Female”.

P.V.C.O: - Ông Quận quả là dzĩ đại, hơn cả Hàn Tín thời xuân thu chiến quốc, bái phục, bái phục. Xin ông Quận cho độc giả Con Ong biết qua về thân thế, sự nghiệp của ông?

Ông Quận: - Tôi là một ông quan, tôi cũng tốt nghiệp từ một quân trường danh tiếng, khóa 21 ra trường vào cuối năm 1966, nhưng chỉ hai năm sau, tôi vượt xa cái đám đồng môn đồng lứa, họ khờ khạo lắm! chỉ biết dùng tâm huyết dùng cái sở học gom góp được từ trong trường đem ra để phục vụ tổ quốc, quân đội, họ chỉ biết miệt mài với chiến trận để rồi biết bao người đã da ngựa bọc thây. Ôi! công danh phù phiếm, lý tưởng xa vời chỉ là cái bánh vẽ thôi. Họ không thức thời!  làm sao họ có thể theo kịp tôi được. Ngàn xưa các cụ đã nói, “phi thương bất phú”. Ngày ấy tôi còn trẻ lắm, nhưng tài đâu cần phải đợi tuổi, tôi đã sớm nhận thức rằng không buôn bán thì làm sao mà giầu được. Mặc dù tôi đi lính, đi lính cũng là cơ hội tốt cho tôi để thành con buôn, không có buôn bán cái gì có thể mau giầu bằng buôn xương, bán máu chiến sĩ và buôn thuốc phiện lậu. Tôi buôn cả ba. Còn một cái “key” của sự thành công, cái “Key” của quyền lực, tôi nói thật, nói thẳng bằng chính kinh nghiệm đời tôi, Con Ong đừng cười nhá, cái “Lima” đấy, nó là khởi điểm của hạnh phúc, nó là vùng đất hứa của khổ đau, nó là tối thượng của quyền lực trên tất cả mọi quyền lực, vĩ nhân, danh tướng, ngay đến cả vua chúa cũng từ đó mà ra, rồi cũng từ đó mà thân bại danh liệt vì nếu cứ  lần mò theo  “cái rãnh nhỏ bé ấy” mà đi thì chân trời rộng mở sẽ là con đường đưa xuống chín từng địa ngục. Còn tôi, tôi là thiên tài, tôi lần theo cái rãnh nhỏ bé ấy để đạt đến tột cùng tài lộc, quyền thế. Cái chức Quận Trưởng của tôi được mua và được đóng dấu “Lima” nên nó có uy quyền lắm, nó có thể đạp đổ ông Tỉnh, hất chân cả một ông tướng. Tôi cũng đã kể cho nhiều người nghe rằng, một ông tướng hai sao (LMĐ), bay trên vùng hành quân sổ nho, đù mẹ, đéo bà, tôi chỉ là thằng thiếu tá quèn thôi, nhưng tôi gọi xuống chửi vào mặt nó cũng phải nín khe. Tôi có đường “chung” trực tiếp, “chung” hàng dọc, không qua hệ thống tỉnh như các ông quận khác, dĩ nhiên ông tỉnh, bà tỉnh, ông tướng phải hãi tôi. Bí quyết thành công chỉ đơn giản có thế thôi. Khởi nguyên từ nghệ thuật đưa rước, tôi “rước mẹ”, “đưa con”. Mẹ đây là bà Mười An, nổi tiếng cả một vùng biên giới Việt Miên, Tây Ninh, Hậu Nghĩa, sách Mỹ ông “Sì Ti Phen Yăng” cũng còn phải nhắc đến cơ mà, bà ta là cán bộ cộng sản thứ thiệt đấy (khúc Quành Định Mệnh tác giả L.H.C trang 282). Còn Con đây là cô Vàng (tên cúng cơm) chứ chẳng phải là Loan là Liếc gì đâu, mấy ả thục nữ cứ mê muội với ba cái hoa từ, Loan, Phượng, Trúc, Mai. . . chỉ có Vàng,  hay Kim cương mới đúng là quý “name”.  Mẹ là con, con là mẹ, công danh tài lộc của tôi từ chỗ “ấy” mà ra.

P.V.C.O ( nổi nóng): - A! thế ra ông Quận làm nghề đĩ đực, “Đưa mẹ cửa trước, rước con cửa sau”. Thế cậu quý tử Lê Trường An là con cô Vàng hay con bà Mười An? đời này cũng rắc rối nhỉ, nhiều khi phải gọi chị là mẹ. Vậy phu nhân đây là cô Vàng? ái nữ của bà Mười An?

Ông Quận: - Tôi đã nhắc nhở Con Ong nhiều lần rồi (gằn giọng), đừng có nhắc đến con mụ này, nó chỉ có biết có hai việc trên giường và dưới bếp thôi, làm sao mà so sánh được với cô Vàng!

P.V.C.O: - Được biết ông Quận còn cưới thêm một cô ca sĩ chính huấn mà nhà báo Quốc Nam đứng ra làm chủ hôn, vậy thế trong các phu nhân của ông Quận, ai là cả, ai là lẽ?

Ông Quận: - Con Ong đúng là thứ “chậm tiêu”, ở cái thế kỷ thứ 21, thời đại vệ tinh, hỏa tiễn, “còm pui tơ” này mà còn phân biệt mèo hoang, vợ cả, vợ lẽ. . . kém văn minh! ! Vợ nào mà chẳng là vợ! Cô Vàng, cô Loan, bà Đèo, ngay đến mẹ vợ cũng đều là “vợ cả”. Thôi, hỏi chuyện khác.

P.V.C.O: - Thưa ông Quận, tòa soạn Con Ong vừa nhận được một bài viết của “Người Hậu Nghĩa”, với nhiều chi tiết khá ly kỳ và hấp dẫn về ông, đúng ra là bài hỏi tội ông Quận về những hoạt động phản bội quốc gia quân đội trước năm 1975, hành động bán xương bán máu chiến sĩ để làm giầu. Vì bài viết quá dài, hơn nữa, một vài chi tiết đã được Con Ong phổ biến trong những số trước, nên không tiện đăng ngay trên Con Ong số 88 sắp phát hành, có thể tòa soạn còn phải xin phép tác giả để sữa chữa, rút ngắn  trước khi cho chạy đăng. Nhân tiện cuộc phỏng vấn này Con Ong xin đọc trước ông nghe vài đoạn để xem ông có phản đối Người Hậu Nghĩa được điểm nào không.

Phần 1. Tội phản bội quân lực Việt Nam Công Hòa.

 tiểu mục 2: 
. . .  Do áp lực của bà Mười An và tiền thưởng, tin tức hành quân của Quân đoàn III, Quân Khu 3 bị tiết lộ cho Cục R, nên vào khoảng tháng 11 năm 1970, một đại đội của Trung đoàn 49 thuộc Sư đoàn 25 bị rơi vào ổ phục kích cấp trung đoàn của V.C, khiến cả đại đội đều bị thương vong, không một ai sống sót. Trung đoàn sau đó đã mở cuộc phản công, An ninh đã tìm bắt được tên V.C nội tuyến kết quả  lại chính là người tài xế của Lê Xuân Sơn. Tuy không phải phận sự nhưng không biết bằng cách nào, tên L.X.Sơn đã xin được tháp tùng trên chuyến trực thăng chuyển tên VC nội tuyến bị bắt về hậu cứ để điều tra. Trên máy bay, Sơn đóng kịch nóng lòng để trả thù cho các chiến hữu bị chết, nên đã chửi rủa và đánh têntài xế nội tuyến rồi thừa lúc mọi người không để ý, Sơn đạp tên tài xế này văng ra khỏi trực thăng nói là để trả thù cho các chiến sĩ đã hy sinh. An Ninh Quân Đội của Sư Đoàn đã mở cuộc điều tra vì nghi ngờ, đây là một vụ “diệt nhân chứng, bịt đầu mối” của Sơn. Nhưng nhờ vào hệ thống kinh tài và thế lực của bà Mười An, nhờ đút lót các giới chức thẩm quyền,  mọi việc đã được kín đáo bỏ qua . . .

Tiểu mục 3:
. . . Tên Lê Xuân Sơn được ủy thác của một ông Tướng (người quá cố, Người Hậu Nghĩa tránh không muốn nhắc đến tên), cho đặc trách chỉ huy mấy cuộc hành quân vượt biên giới (có bà Mười An đi theo sau), mục đích để chuyên chở, áp tải của cải vơ vét được từ các đồn điền cao su Snoul bên Cămbốt, xe hơi, máy điện, tượng vàng để mang về cho ông tướng. . . LXS đã tham lam lấy danh nghĩa ông  tướng. . ., lệnh cho thiết đoàn phải tậïn dụng thiết vận xa M113 tải luôn trâu bò cướp giựt được của người Miên mang về Việt Nam. Vì chở quá nặng nên một chiếc M113 của thiết đoàn bị chìm khi vượt sông, một cố vấn Mỹ đi theo hành quân đã báo cáo về cơ quan MACV, cũng nhờ sự bao che và thế lực của bà Mười An, tên  LXS vẫn bình yên vô sự .   .    .    .    .

Phần 2. Đường dây buôn lậu, thủ đoạn của bà Mười An và ông Quận Củ Chi.
.     .     .     .     .     .
4/ Tổ chức ám sát nhà báo Quốc Nam:
Có thể vì lộ tin tức hoặc vì sợ bị phanh phui trên báo, ông Quận Củ Chi Lê Xuân Sơn đã hai lần tổ chức ám sát  hụt nhà báo Q.Nam.
Lần thứ nhất: Theo dõi khi thấy Quốc.N vào một tiệm ăn cùng mấy người bạn tại Hậu Nghĩa – LXS cho thuộc hạ rút chốt một trái lựu đạn, lấy giây cao su buộc kíp lựu đạn lại rồi bỏ vào can xăng phía sau xe của Q.N. Dự trù sau một thời gian ngắn, xăng sẽ làm chảy và bứt giây thun, lựu đạn sẽ nổ tung để giết Quốc.N khi mấy người nầy sau khi ăn uống trở ra xe ra về. May cho Q.N lựu đạn đã nổ tung và xe bốc cháy trước khi Q.N và nhóm bạn ra xe nên không một ai thiệt mạng cả.  
Lần thứ hai: Cho người giả làm V.C dùng súng AK phục kích Qước N, nhưng may mắn Q.N đã thoát nạn trong đường tơ kẻ tóc (trên hiện trường còn để lại nhiều vỏ đạn AK để chứng minh là VC bắn).
Sau hai lần ám sát hụt, ông Quận Củ Chi giả nhân giả nghĩa chia buồn và phao tin là chính đại tá Hậu, tỉnh trưởng Hậu Nghĩa đã tổ chức ám sát để khử Quốc Nam.

Ông Quận (giận dữ): - Bố láo. . . Bố láo, thằng chết tiệt, nó là cái thằng vô danh tiểu tốt nào ở Hậu Nghĩa? nó là ma xó hay sao mà cái gì cũng biết! . . .Còn Con Ong Cái Kiến này nữa, Phỏng vấn. . . phỏng vấn cái gì đâu không thấy, chỉ thấy toàn châm với chích. . .(Thôi đi. . .Ông quận kéo mụ vợ quay ngoắt người bỏ đi).

Lời cuối cho Ông Quận.
Lẽ ra, câu chuyện của cả mấy chục năm về trước, với cấp bực thiếu tá và với chức vụ quận trưởng nhỏ nhoi, không đáng để Con Ong phí phạm trang giấy, vốn đã hiếm hoi trên nguyệt san Con Ong Việt. Không phải Con Ong lôi ông lên bàn mổ vì những hành vi trong quá khứ mà vì những tác hại ông đang làm hiện nay trong bóng tối “công tác thực thi nghị quyết 36, phá rối cộng đồng” của ông. Chúng tôi còn biết rõ cả những người vẫn thường xuyên lui tới nhận sự sai bảo, thi hành công tác của ông. Con Ong không chụp mũ ông như nhiều người. Gốc của ông không thể là Cộng Sản được. CO biết cha mẹ ông là điền chủ đã phải bỏ ruộng đất vì sợ Cộng Sản đấu tố, với hai bàn tay trắng di cư vào Nam năm 1954. Được chính phủ Ngô Đình Diệm giúp đỡ cho định cư tại Hóc Môn, Trung Chánh. Ông lớn lên, ăn học  ở miền Nam, chắc chắn trong đầu ông không có tí “chất đỏ” nào cả. Nhưng, cha mẹ sanh con, trời sanh tánh, trong họ hàng ai cũng biết ông là thằng nghịch tử, chuyên làm những việc động trời ngay từ những ngày còn bé. Môi trường quân đội như mảnh đất mầu mỡ, để ông như đám bụi rậm có gai có trái độc phát triển xum xê. Ba thứ đã biến ông thành thằng phản bội quốc gia, gian hùng, xảo quyệt, thủ đoạn là Danh, Tiền và Gái. Chỉ vì Danh, Tiền, Gái, ông phản lại người Quốc Gia, ông bán rẻ đồng đội, ông vấy bùn lên thanh danh một quân trường, cho đến bây giờ ông vẫn đang phản bội, ngầm phá hoại cộng đồng để bảo toàn cho con trai và tài sản của ông ở VN.
Đất nước này quả là nhân đạo, dễ dãi và chỉ chiếu theo luật định để cung cấp trợ cấp cho những người vì bệnh tật, già yếu cần được giúp đỡ. Ông không phải là người cần và đáng được xã hội trợ cấp!

“Đã qua trên ba thập niên rồi, trong những ngày lánh cư tị nạn, trong cái tủi nhục chung và niềm đau mất nước. Dân chúng, chiến hữu, bạn bè, đã quên rồi, họ đã tha thứ cho ông rồi, tha thứ cho những việc làm khuất tất ngày xưa của ông, với điều kiện ông phải ngồi yên, ngẫm lại chuyện xưa, ăn năn hối cải. Nhưng có những việc, người tha cho ông thì được, nhưng còn chính lương tâm của ông? Lương tâm là hàm răng sắc, nó nhai nó nghiền ông suốt cuộc đời, đâu chỉ giản dị, đợi đến sau khi chết trả luôn một thể cho tiện”.