Siêu Quậy – Người Hậu Nghĩa
Và
Ông Cựu Quận Trưởng Củ
Chi Lê Xuân Sơn
(Con Ong Việt số
89 tháng 1-2008)
Một
buổi sáng, khoảng cuối năm 1994, niên trưởng Hoàng
A. khóa 20 đến tìm gặp tôi nói nhỏ:
- Ngày mai thằng Sơn, Lê Xuân Sơn
khòa 21 nó đến, tôi bảo lãnh nó về San Diego,
nó là em họ bên bà xã tôi , mai nhờ D. đi với tôi ra phi trường đón, gia
đình 5 người.
Tin thật
bất ngờ, tôi im lặng vài giây, thoáng nghĩ về mối
quen biết với Lê Xuân Sơn
khoảng ba mươi năm về trước, thuở còn là
học trò. Quả thật, quả đất tròn, mà
lại nhỏ, lanh quanh rồi lại gặp nhau ở đây,
một nơi xa với khung trời Sài Gòn cả nửa vòng trái đất.
Để
dò xem niên trưởng A đang nghĩ gì và có biết
gì nhiều về Lê Xuân Sơn không. Tôi nhìn thẳng vào mắt
niên trưởng A. nói bâng quơ:
- Một con cọp
dữ khóa 21 về
Niên trưởng
A. có lẽ hiểu ý câu nói của tôi nên trầm tĩnh
trả lời:
- Nó được một thời thôi D. ạ! Sau 75 có lẽ nó cũng hết rồi,
cũng đi tù và bây giờ qua đây chắc cũng “start” lại
từ đầu như mọi người thôi. Trong đám Võ Bị,
ngoài tôi là họ hàng, nó không muốn một ai biết và
không muốn liên lạc với bất cứ ai. Không hiểu
tại sao nó biết có D. ở đây và có nhắc đến D. nên
tôi mới rủ D. mai ra phi trường đón nó. Bỏ qua mọi
chuyện đi, đừng nghĩ gì cả, coi như mình
đón một anh em Võ Bị đến định cư, giống
như những lần trước.
Gia
đình tôi và gia đình Lê Xuân Sơn cùng quê ở Ninh
Bình Bắc Việt, nhưng
vào trong
Cuối năm 1966, tôi mới trốn
nhà vào khóa 23 Võ Bị. Ngày LXS mãn khóa là ngày tôi nhập
trường.
Chỉ
khoảng một năm sau khi Lê Xuân Sơn ra trường, cuối năm
67, đầu năm 68, tiếng đồn Lê Xuân Sơn đã về đến
trường Võ Bị. Không phải như của các đàn anh
khác đem tin chiến thắng, vinh thăng về trường cho đàn
em phấn khởi, mà là tiếng đồn xấu,
LXS làm ăn, chùm buôn lậu vùng biên giới! Đàn anh
khòa 22 lên bục chấn chỉnh đàn em đã xa gần
mỉa mai:
- Quân trường này dậy
chiến trận, dậy cách sống hào hùng, dậy xanh cỏ
hay đỏ ngực, không dậy buôn lậu. . .”
Suốt
4 năm học, tôi nín thinh không bao giờ thố lộ với
ai là có quen biết với Lê Xuân Sơn, họ
đã coi Lê Xuân Sơn như một tỳ vết, con dòi, con
bọ của khóa, của trường.
Cuối năm học thứ hai,
tôi về Sài Gòn học nhẩy dù, ngày chủ nhật
đi phép từ trại Hoàng Hoa Thám, nhân tiện đi ngang ngã
ba Ông Tạ, tôi ghé nhà tìm thăm Lê Xuân Sơn. Lê Xuân Sơn không có
nhà, Bác N. ba của LXS tiếp tôi rất ân cần, hỏi
thăm gia đình tôi, hỏi thăm anh tôi và cả ông chú T. của
tôi bên Pháp. Tôi nửa thật nửa đùa chỉ cái xe hơi bọc
kín đậu trước của nhà:
- Cháu nghe nói anh Sơn làm ăn khấm khá lắm
phải không bác?
Ông cụ
nhăn mặt:
- Nó vẫn là thằng
nghịch tử, không dậy được, phá làng, phá xóm, trộm
cắp từ ngày bé. . . của
phi nghĩa cháu ạ.
Từ ngày ấy tôi không gặp
LXS cũng không có dịp thăm hai cụ thân sinh ra LXS nữa. Nhưng, được nghe rất nhiều
chuyện về LXS, về gia đình LXS, họ ăn nên làm ra, xây sửa nhà cửa,
xây cổng, làm tường ngăn cách với hàng xóm. Ông bà cụ
thân sinh ra LXS đã thay đổi, hách dịch hơn xưa, hơn cả
thời làm điền chủ ở ngoài Bắc với những
người trong họ và những người quen biết, bà cụ
đi hụi hè, đi đánh chắn đã có tài xế đưa đón . . . .
Và, LXS không còn bị coi là thằng nghịch tử, mất
dậy nữa mà đã thành quý tử, cột trụ
của gia đình, mua sắm, xây nhà , sửa nhà, hỏi vợ,
lấy vợ cho anh, cho em. . . .
Thường khi “của” còn ít, cha
mẹ anh em chê, cho là của phi nghĩa, đến khi của
ngập nhà thì của phi nghĩa biến thành của
có nghĩa! Ông bà cụ, anh chị em trong nhà đã vui
vẻ ngồi chung chiếu, ăn cùng mâm với LXS. . . mâm cỗ có xương, có
máu chiến sĩ, có những mưu toan, giết người,
lừa lọc, buôn lậu. Không biết khi nhắm mắt
lìa đời ông cụ thân sinh của LXS có kịp nghĩ
rằng, ngày xưa, có một lần mình lỡ chửi
LXS, chửi cả chính mình ăn phải của phi nghĩa!.
Cũng từ đó, LXS không
còn là của trường Võ Bị Quốc Gia, không
còn là của khóa 21. Khóa 21 họp khóa ngay ở ông Tạ,
bên kia đường, xế nhà LXS vài cái ngõ cũng không mời
gọi LXS , không cho phép LXS tham dự. Lê Xuân Sơn đã vấy bùn lên thanh
danh một quân trường. Không cần phải đợi
người đuổi, tự LXS đã phải lẳng lặng
cúi đầu tránh xa. Cho dến hôm nay ở xứ tị nạn
này, quyền thế danh vọng ai cũng mất cả rồi,
gia tài chỉ còn là tình đồng đội, nghĩa đồng
môn, còn chút dư hưởng hào quang của quá khứ và niềm
hãnh diện về quân trường ấy. LXS không có được
gì cả! không có trường mẹ, không có đồng môn, đồng
đội, chỉ lủi thủi, chui trốn, lánh mặt mọi
người, núp trong tối ném đá dấu tay, phá hoại cộng
đồng người Việt quốc gia ở hải ngoại,
để bảo toàn tài sản của mình, của con trai
Lê Trường Ân và của anh em
dòng họ còn ở Việt Nam. Vợ con Lê Xuân
Sơn không có niềm hãnh diện sánh vai với gia
đình các bạn đồng môn, đồng khóa. Ngay ở San
Diego này, các cựu sinh viên sĩ quan trường Võ Bị
Quốc Gia Việt Nam sinh hoạt mật thiết với
nhau trong hội, không ai biết
đến LXS, không ai biết mặt LXS ngoại trừ tôi và một
niên trưởng khóa 21. Không ai nhắc nhớ là có Lê Xuân Sơn Khóa
21 Võ Bị Đà Lạt.
Đời cha ăn mặn, đời con
khát nước. Những người con gái của LXS rất ngoan
hiền. . . ngoan hiền như cam chịu số phận khát nước,
gánh chịu cho cha những oan nghiệt cha đã gây ra trong
cuộc đời này. . Và, cháu Hợp
đã đau đớn, ra đi khi còn quá trẻ, ra đi với lời chăn chối
rằng. . . . con xin gánh trả giùm cho cha
những oan nghiệt, những ác nghiệp cha đã gây ra
trong cuộc đời này.
Phần câu chuyện liên quan giữa
tôi và Lê Xuân Sơn còn rất dài, nhất là những chuyện
xảy ra hiện tại, Lê Xuân Sơn lộ diện nằm
vùng, xử dụng một website thực hiện từ
trong nước, ban biên tập từ trong nước để quấy
rối, đánh phá cộng đồng người Việt Quốc Gia
ở San Diego. Nhưng, tôi xin tạm ngưng ở đây để nhường
phần cho Người Hậu Nghĩa. Hẹn quí vị trong
những bài viết kế tiếp.
Nếu
quí vị muốn biết thêm về những hành động của
LXS trong quá khứ và hiện tại, quí vị có thể đọc
những bài đã phổ biến trên nguyệt san Con Ong Việt
hoặc trong websites www.Tinparis.net , www.conongviet.com
, www.chinhnghia.com , www.haivannews.com
Sau đây là
phần trích dẫn từ bài viết của Người Hậu
Nghĩa viết về LXS.
Người
Hậu Nghĩa.
Tôi là ân nhân tình cờ của
Lê Xuân Sơn, tình cờ thôi rồi cách ly nên không bị mưu
sát như ông Q.Nam hiện đang định cư ở WA!. Cũng lại
tình cờ, tôi biết rất nhiều chuyện về
LXS, nhiều hơn ông Q.Nam nên lẽ
ra ngày ấy tôi đáng chết, đáng bị ám sát hơn ông Q.Nam.
Bây giờ tôi đã gần tám
mươi, thì quý ông Con Ong có thể đoán được, LXS đối
với tôi ngày ấy chỉ là hàng em út, hàng con cháu, nhưng Lê
Xuân Sơn là loại rất nguy hiểm và ngày ấy, tôi có thể
mất mạng như chơi. Tôi không biết phải dùng danh từ
nào để gọi LXS, gọi là con quái vật? thằng bệnh
hoạn? Thằng khốn kiếp hay là Nhạc Bất Quần?
. . . nó là một con vật tối nguy hiểm trong Quân Lực
Việt Nam Cộng Hòa ngày ấy, tham danh, tham tiền, tham gái . . . Nó
ra đời có sẵn bản chất thủ đoạn, độc
hiểm, gian manh mà trời lại cho nó cái miệng lưỡi
lém lỉnh. Lê Xuân Sơn vào đời, hại đời bằng những ưu khuyết điểm
ấy. . . . . .
Tôi không xử dụng computer và
cũng không phải là người hay viết lách, ngoài việc
ngày xưa biết thảo văn thư hành chánh, nên tôi chỉ có thể
viết nháp các sự việc, các sự kiện liên quan đến
Lê Xuân Sơn, có thể là lộn xộn, không theo thứ tự thời gian
rồi tùy qúi ông sử dụng, sắp xếp. Những
chuyện tôi viết ra đây về LXS là tai nghe mắt thấy,
giấy tờ công văn của chính tôi và lời kể có kiểm
chứng của những nhân viên dưới quyền tôi . . ..
. .
. . .
.
( đoạn này cắt bỏ
sẽ đăng ở một bài khác) . .
. . .
. . . .
. . .
. . .
Bà Mười An ngày ấy khỏang 40, trông rất trẻ, gọn
gàng, lanh lẹn, vui vẻ ( nhan sắc . . . rất thường)
, bà giao thiệp với cấp lớn tướng tá của cả
hai bên, từ tư lệnh vùng, sư
đoàn trưởng, lữ đoàn trưởng, tỉnh trưởng. Giới
làm ăn thường gọi tắt là “Chị Mười”. Cả hai phe đều có ăn chịu với bà cả
về việc quân đến các dịch vụ buôn bán trên trục
lộ từ Cao Miên về Sài Gòn. Rất nhiều
người biết chuyện, có thể cả an ninh quân đội
cũng biết, nhưng mọi việc vẫn được dàn xếp
ổn thỏa bằng những thế lực lớn ở
bên trên. Việc kín đáo nhất
mà tình báo Mỹ theo dõi không phải là việc
thương lượng, tiếp tế buôn bán với phía bên kia mà là
buôm lậu bạch phiến. Sao này có một vị tướng
tư lệnh vùng bị tử nạn (tôi không muốn nhắc
đến tên người đã khuất, một người có nhiều
ưu điểm về quân sự nhưng cũng có rất nhiều
khuyết điểm và tai tiếng),
người ta nghi ngờ (
không tìm được tài liệu kiểm chứng) là có dí
nh dáng đến bà Mười An, đường dây buôn bán bạch phiến
và tình báo Hoa Kỳ.
Ngày ấy, thiếu úy, trung úy
non choẹt như Lê Xuân Sơn không có cân lượng nào với “chị
Mười”, chỉ như loại em út, khi có việc cần
thì chị dúi cho ít tiền tiêu xài, chia chác với anh em
để bà sai bảo mà thôi. Nhưng LXS có duyên may được gặp
bà Mười An thường xuyên và theo hộ tống bà trong nhiều
dịch vụ làm ăn. Mồm mép Bắc Kỳ dẻo kẹo,
ngọt ngào, lại ma lanh khôn khéo, nên Lê Xuân Sơn lấy được
cảm tình, từ chị chị em em, vòi vĩnh,
xin xỏ, đến đùa dỡn, cợt nhả thân thiện. .
. (lính tráng trong vùng ai cũng biết về củ chỉ
thân mật giữa LXS và chị Mười) . Đùng một cái, có
tin đồn, rỉ tai nhau rằng chị Mười “vướng . . . bầu” với Lê
Xuân Sơn. Và LXS phải nhận lời lấy cô Vàng con gái chị
Mười, lúc ấy cô Vàng mới khoảng 19,20 tuổi nhưng đã lấy một
thiếu tá cảnh sát từ mấy năm trước và đã
có hai con, như một trao đổi công việc làm ăn cho mẹ (
trai tráng vùng Gò Dầu Hạ, Tây Ninh chê Cô Vàng xấu ma
chê, quỷ chạy). Tù sau ngày
làm con rể bà Mười An, LXS lên như diều gặp gió, làm đại đội trưởng trinh
sát, từ trung úy lên đại úy, lên thiếu tá trong vòng
hơn hai năm, rồi bà Mười An mua luôn cho chức Quận Trưởng
Củ Chi. Bà còn than với nhiều người rằng: “Tiếc là lon nó (Lê Xuân Sơn) còn nhỏ
quá!”.
Những người quen biết và
giới thân cận của bà Mười An cho biết, từ
sau ngày LXS làm quận trưởng, nó lấn lướt, sai khiến
được bà Mười An vì nắm được nhiều bí mật
của bà, phải nói là hai mẹ con bà Mười An nể sợ
và nghe lời Lê Xuân Sơn. Công việc làm ăn sau này đa phần do
LXS quyết định. Lê Xuân Sơn có đường
dây báo cáo và chung trực tiếp lên tướng vùng, không qua hệ
thống tỉnh như các ông quận và tỉnh trưởng khác.
LXS còn bắt liên lạc, điều
đình thẳng với phía bên kia qua một huyện ủy
và tỉnh ủy của Việt Cộng. Nghe nói là An
ninh sư đoàn biết và có theo dõi nhưng không làm gì được
vì thế lực của LXS dựa vào bà Mười An và một
ông tướng vùng rất lớn. Ở San Diego có trưởng ty
an ninh quân đội tỉnh Hậu Nghĩa Thiếu Tá H.M.S chắc
chắn biết rất rõ về Lê Xuân Sơn, sao các ông Con
Ong không hỏi?.
Một câu chuyện kể lại
qua một bà tỉnh trưởng là: - LXS không bao giờ đem vợ
(cô Vàng) đi dự bất cứ một buổi lễ lạc
nào trên tỉnh, lúc nào ghế của bà quận cũng bỏ
trống. Một lần ông tỉnh trưởng hỏi sao
không đem phu nhân đến tham dự. Lê Xuân Sơn dù chỉ là quận
trưởng nhưng phách lối, coi thường cả tỉnh trưởng,
hất mặt trả lời: - “Vợ
tôi chỉ được quyền biết có hai việc, trên giường
và dưới bếp”.
Phải nói
tên LXS là một con quái vật, nhiều mưu mẹo gian ác và xảo
quyệt. Tôi còn biết một vụ thưa kiện
của một gia đình tại quận Củ Chi,
vì bị tình nghi là giao liên nên bị thẩm vấn
điều tra nhiều lần, cả năm sau, ông bố mới
biết là cả hai cô con gái của mình trong những lần
lên hỏi cung đã được ông quận đặc biệt mời
gặp riêng, ân cần chỉ bảo, giúp đỡ và cả
hai cô đều đã bị ông quận . . . làm thịt. . . . Không biết
thế lực của ông quận lớn đến mức nào,
mà khi đơn kiện lên đến tòa tỉnh thì ngày tháng
xảy ra những sự việc bị sửa đổi, rơi vào thời gian còn trách nhiệm
của ông quận trưởng nhiệm kỳ trước, Lê Xuân
Sơn ung dung thoát nạn . . .
Còn cả trăm việc có vấy xương, vấy máu quân dân miền Nam mà
trách nhiệm trực tiếp hay gián tiếp từ bàn tay
con quái vật Lê Xuân Sơn này gây
ra. Nếu quý ông Con Ong không chê, tôi sẽ dần dần,
mỗi tuần viết gửi
các ông, miễn phí.
Còn
Tiếp. . . . .
Người Hậu Nghĩa.