Con Ong nói chuyện với Ông Quận Củ Chi Lê Xuân Sơn

 

Lẽ ra, câu chuyện của cả mấy chục năm về trước, với cấp bực thiếu tá và với chức vụ quận trưởng nhỏ nhoi, không đáng để Con Ong phí phạm trang giấy, vốn đă hiếm hoi trên nguyệt san Con Ong Việt. Không phải Con Ong lôi ông lên bàn mổ v́ những hành vi trong quá khứ mà v́ những tác hại ông đang làm hiện nay trong bóng tối “công tác thực thi nghị quyết 36, phá rối cộng đồng” của ông. Chúng tôi c̣n biết rơ cả những người vẫn thường xuyên lui tới nhận sự sai bảo, thi hành công tác của ông. Con Ong không chụp mũ ông như nhiều người.Gốc của ông không thể là Cộng Sản được. CO biết cha mẹ ông là điền chủ đă phải bỏ ruộng đất v́ sợ Cộng Sản đấu tố, với hai bàn tay trắng di cư vào Nam năm 1954. Được chính phủ Ngô Đ́nh Diệm giúp đỡ cho định cư tại Hóc Môn, Trung Chánh. Ông lớn lên, ăn học ở miền Nam, chắc chắn trong đầu ông không có tí “chất đỏ” nào cả. Nhưng, cha mẹ sanh con, trời sanh tánh, trong họ hàng ai cũng biết ông là thằng nghịch tử, chuyên làm những việc động trời ngay từ những ngày c̣n bé. Môi trường quân đội như mảnh đất mầu mỡ, để ông như đám bụi rậm có gai có trái độc phát triển xum xê. Ba thứ đă biến ông thành thằng phản bội quốc gia, gian hùng, xảo quyệt, thủ đoạn là Danh, Tiền và Gái. Chỉ v́ Danh, Tiền, Gái, ông phản lại người Quốc Gia, ông bán rẻ đồng đội, ông vấy bùn lên thanh danh một quân trường, cho đến bây giờ ông vẫn đang phản bội, ngầm phá hoại cộng đồng để bảo toàn cho con trai Lê Trường Ân và tài sản của ông ở VN.

Đất nước này quả là nhân đạo, dễ dăi và chỉ chiếu theo luật định để cung cấp trợ cấp cho những người v́ bệnh tật, già yếu cần được giúp đỡ. Ông không phải là người cần và đáng được xă hội trợ cấp!

 

“Đă qua trên ba thập niên rồi, trong những ngày lánh cư tị nạn, trong cái tủi nhục chung và niềm đau mất nước. Dân chúng, chiến hữu, bạn bè, đă quên rồi, họ đă tha thứ cho ông rồi, tha thứ cho những việc làm khuất tất ngày xưa của ông, với điều kiện ông phải ngồi yên, ngẫm lại chuyện xưa, ăn năn hối cải. Nhưng có những việc, người tha cho ông th́ được, nhưng c̣n chính lương tâm của ông? Lương tâm là hàm răng sắc, nó nhai nó nghiền ông suốt cuộc đời, đâu chỉ giản dị, đợi đến sau khi chết trả luôn một thể cho tiện”.

Siêu Quậy