Ngày Càng Có Nhiều Chủ
Nhân Bị Phạt Vạ
V̀ KHÔNG TRẢ
LƯƠNG TỐI THIỂU CHO NGƯỜI LÀM
Tom Huỳnh, J.D.
Hoa Kỳ có nhiều luật lệ
rất chặt chẽ nhằm bảo đảm quyền
b́nh đẳng về cơ hội làm việc của
người dân. Thêm
vào đó, Đạo Luật Tiêu
Chuẩn Lao Động Công Bằng FLSA (Fair Labor Standards Act) của liên bang cũng bảo đảm các
phúc lợi lao động cho công
nhân, mà chính yếu là quyền được
hưởng mức lương tối
thiểu và lương giờ phụ trội (overtime) khi
làm việc trên đất Mỹ. Ngoài ra, mỗi tiểu bang cũng có những
bộ luật liên quan đến vấn đề phúc
lợi của công nhân, được áp dụng song hành và
bổ túc cho đạo luật FLSA của liên bang.
Và điểm đặc biệt là các luật
lệ về phúc lợi lao
động được ban hành
để bảo vệ đồng
đều cho tất cả mọi người làm việc
ở Mỹ, bất kể t́nh
trạng di trú.
Trong
vài năm gần đây, tin tức ghi nhận
được từ khắp nơi tại Hoa Kỳ cho
thấy ngày càng có nhiều công nhân lao động đă
khiếu nại với các cơ quan lao động và
kiện chủ nhân ra ṭa để đ̣i thiệt hại
v́ cho rằng không được trả đủ
lương tối thiểu và giờ phụ trội trong
khi làm việc. Theo luật hiện hành, khi chủ nhân vi phạm luật lương bổng, công
nhân có quyền khiếu nại với cơ quan lao
động, và cơ quan này sẽ điều tra và có
thể kiện chủ vi phạm để đ̣i lại
tiền lương cho công nhân. Ngoài ra, công nhân cũng có
quyền tự ḿnh kiện chủ nhân ra ṭa, và có thể
được ṭa án cho hưởng
những khoản tiền bồi thường nhiều
hơn.
Vấn
đề lương bổng và phúc lợi của công nhân
viên
Luật lệ
về lương bổng và phúc lợi của công nhân lao động tại Hoa Kỳ có nhiều
điểm rất phức tạp. Nói cách tóm lược, khi một
cơ sở thương mại có thuê mướn công nhân
viên, ngoài một số trường hợp miễn
trừ, luật pháp Hoa Kỳ đ̣i
hỏi chủ nhân phải trả lương cho công nhân
viên tối thiểu là bằng mức ấn định
của liên bang, hoặc của tiểu bang nơi làm
việc nếu ở đó quy định mức
lương tối thiểu nhiều hơn của liên bang.
Vào thời điểm tháng Tám 2010, mức
lương tối thiểu ấn định bởi chính
phủ liên bang là $7.25/một giờ. Tuy nhiên, luật
của 14 tiểu bang và vùng thủ đô Hoa Thịnh
Đốn (D.C.) quy định cho người đi làm tại
đó phải được hưởng lương
giờ tối thiểu nhiều hơn mức ấn
định bởi liên bang. Ngoài việc quy định chủ
phải trả lương cho công nhân theo
mức tối thiểu, luật cũng buộc chủ
phải trả thêm lương overtime khi công nhân làm việc
nhiều hơn 40 giờ trong một tuần lễ
hoặc 7 ngày. Cách thức tính số lương
cho giờ overtime cũng có phần khác biệt tại
một số tiểu bang. Và bên cạnh vấn
đề lương bổng, luật lao
động tại nhiều tiểu bang c̣n quy định cho
công nhân phải được khoảng nghỉ giữa
buổi và thời gian để ăn uống, tùy theo
số giờ trong ca làm việc.
Đối với những công
nhân lúc làm việc có nhận thêm tiền “tip” ngoài tiền
lương giờ, điển h́nh là trường hợp
những người hầu bàn ở các tiệm ăn, một
số các tiểu bang cho phép chủ nhân được
trả lương giờ dưới mức tối
thiểu. Tuy nhiên, nếu tổng số tiền
lương giờ cộng với “tip” của người
làm vẫn không bằng mức lương giờ tối
thiểu tính trên tổng số giờ đă làm, chủ phải
trả thêm phần sai biệt cho bằng với tiền
lương giờ tối thiểu tại tiểu bang
đó. Tại Alaska, California, Guam, Minnesota, Montana, Nevada, Oregon
và Washington, chủ không được phép trả
lương cho công nhân dưới mức tối thiểu dù
người này có nhận thêm tiền “tip” trong lúc làm
việc. Và trong mọi trường hợp,
đạo luật FLSA cấm chủ không được
lấy tiền “tip” của người làm.
T́nh
trạng vi phạm luật lương
bổng và các vụ kiện ngày càng gia tăng
Mặc dầu đạo luật FLSA của liên bang đă
ra đời từ năm 1938 và quy định cho công nhân
được quyền hưởng lương theo
mức tối thiểu, một cuộc thăm ḍ vào năm
2008 thực hiện bởi các trường đại
học University of California Los Angeles, Univerity of Illinois-Chicago,
Cornell University và Rutgers University nhắm vào những thành
phần lao động làm việc với mức
lương thấp tại các đô thị lớn ở
Mỹ, cho thấy t́nh trạng vi phạm luật trả
lương tối thiểu và overtime đang là một
vấn đề rất phổ thông. Cuộc thăm ḍ cũng cho
biết có đến 26 phần trăm người lao
động đă bị trả lương dưới
mức tối thiểu, và 76 phần trăm người
làm thêm giờ đă không được trả lương
overtime theo đúng luật định. Tại các tiểu
bang có luật cho công nhân được nghỉ giữa
buổi hoặc thời gian để ăn uống trong ca
làm việc, 69 phần trăm người lao
động đă không được hưởng khoản
phúc lợi này. Hầu hết trường
hợp vi phạm thường xảy ra
tại các doanh nghiệp mà chủ cho công nhân lănh
lương khoán hàng tuần, hoặc trả tiền mặt
không làm bảng lương (payroll) theo luật thuế
vụ. Nạn
nhân thường là những người gốc thiểu
số và ít dám kêu nài v́ sợ bị trả đũa có thể
phải mất việc.
Để đối phó
với t́nh trạng vi phạm luật lương bổng,
thông tin từ Bộ Lao Động Hoa Kỳ (U.S. Department
of Labor) cho biết cơ quan này trong vài năm qua đă
tuyển dụng thêm 250 điều tra viên nhằm gia tăng
việc điều tra và truy tố các chủ nhân vi phạm,
và đă thâu hồi cho công nhân những khoản tiền
lương bị trả thiếu lên đến hàng
trăm triệu Mỹ kim. Chỉ
riêng trong sáu tháng đầu năm 2009, Bộ Lao
Động đă thâu lại hơn $82 triệu Mỹ kim tiền lương mà các chủ nhân đă
trả thiếu cho công nhân. Trong năm 2010, Bộ Lao
Động c̣n được ngân khoản để
tuyển dụng thêm 200 điều tra viên phụ trách việc
điều tra các vụ vi phạm luật
lương bổng của công nhân lao động. Theo lời đương kiêm
Bộ trưởng Lao Động Hoa Kỳ là bà Hilda L.
Solis vừa mới nhậm chức vào tháng Hai năm 2009,
cơ quan này sẽ tiếp tục làm việc không ngừng
cho đến khi mọi công nhân lao động phải được
trả lương đúng luật.
Cần lưu ư rằng trong trường hợp vi phạm nghiêm trọng, chủ nhân ngoài
việc phải trả các khoản tiền bồi
thường, cũng có thể bị truy tố về h́nh
sự, nghĩa là có thể bị lănh án tù.
Bên cạnh các nổ lực
của Bộ Lao Động trong việc điều tra các
vụ vi phạm đạo luật FLSA như vừa
kể trên đây, thông tin của văn pḥng hành chánh các ṭa
án liên bang Hoa Kỳ (Administrative Office of the U.S. Courts) cho
thấy những vụ công nhân kiện chủ nhân ra ṭa v́
phạm luật lương bổng trong những năm
vừa qua cũng đă tăng lên gấp
đôi.
Chủ
nhà hàng Á châu và tiệm nail cũng bị kiện
Trong thời gian
qua, ngày càng có rất nhiều chủ nhân các doanh nghiệp
nhỏ đă trở thành mục tiêu của những vụ
điều tra và kiện tụng liên quan đến đạo
luật FLSA. Và ngoài chủ nhân các chợ
thực phẩm, xưởng may, dịch vụ rửa xe, tiệm
bán lẻ, v.v…, nhiều chủ nhà hàng Á châu và tiệm nail
cũng đă và đang là mục tiêu của các vụ khiếu
kiện đ̣i bồi thường v́ những vi phạm
liên quan đến vấn đề lương tối
thiểu và overtime của công nhân.
Trường hợp điển
h́nh là vào tháng Mười 2008, ṭa án liên bang đă phạt
vợ chồng chủ nhân hệ thống nhà hàng Saigon Grill
tại vùng Manhattan, New York phải bồi thường số
tiền thiệt hại đến $4.6 triệu Mỹ kim
cho 36 người làm công việc đi giao đồ ăn
bên ngoài cho khách v́ không được trả lương
tối thiểu và overtime trong suốt nhiều năm. Chủ nhân Saigon Grill
sau đó c̣n bị truy tố h́nh sự v́ tội làm giả
mạo các chứng từ lương bổng của công
nhân.
Cũng tại
Trong nghề nail, rất
nhiều chủ tiệm cũng đă bị khiếu
nại và bị kiện v́ không trả đủ lương
tối thiểu và overtime cho thợ nail. Và theo
báo cáo gần đây của The Brennan Center for Justice thuộc
phân khoa luật tại trường đại học
Vấn đề thợ nail khiếu
nại và kiện chủ tiệm vi phạm luật
lương bổng trong thời gian gần đây, có
lẽ đă bắt đầu phổ biến từ
cuối năm 2007 sau phán quyết của ṭa án liên bang
buộc chủ tiệm “167 Nail Plaza” tại New York phải
bồi thường $182,000 cho một cô thợ nail v́ đă
không trả lương tối thiểu và overtime cho cô này
trong suốt nhiều năm. Từ đó đến nay,
ngày càng có thêm nhiều vụ thợ nail khiếu nại
hoặc kiện chủ tiệm đ̣i bồi thường
v́ không được trả lương theo
đúng luật lao động.
Điển h́nh là vào tháng Tám
2008, ba cô thợ nail tại thành phố Darien thuộc
tiểu bang Connecticut sau khi nghỉ việc, đă nộp
đơn kiện chủ cũ v́ cho rằng đă bị sách
nhiễu t́nh dục và không được trả
đủ lương theo luật định. Tháng Năm
2009, chủ tiệm Li Nails tại
Hồi
chuông cảnh báo cho các cơ sở tiểu thương người
Việt
Trong cộng đồng
gốc Việt khắp nơi tại Hoa Kỳ, t́nh
trạng công nhân không được trả đủ lương
tối thiểu và overtime đúng theo số giờ làm
việc, hoặc không được cho khoảng nghỉ
giữa buổi và thời gian để ăn uống theo
luật của một số tiểu bang, vẫn thường
xuyên xảy ra tại các doanh nghiệp nhỏ, đặc
biệt là những nhà hàng ăn và tiệm nail, dưới
nhiều h́nh thức và do nhiều nguyên nhân khác nhau. Riêng tại một số nhà hàng,
chủ nhân c̣n vi phạm cả luật lệ liên quan
đến vấn đề tiền “tip” của nhân viên.
Nhiều chủ
thuê công nhân viên làm việc full-time hoặc nhiều giờ
hơn, nhưng chỉ làm payroll như người làm
part-time ít giờ với mức lương tối
thiểu, phần lương sai biệt c̣n lại th́ trả
bằng tiền mặt ngoài bảng lương. Đây là cách
làm ăn “lợi bất cập hại” đă
khiến cho nhiều chủ nhân bị điều tra và
phạt vạ. Tháng Năm 2010 vừa qua, chủ hăng may Best
Miracle tại Santa Ana, California cũng v́ đă làm cách đó
mà bị ṭa phạt phải trả lại $173,000 tiền
lương overtime cho công nhân. Trong thời gian điều
tra vụ này, nhân viên Bộ Lao Động tiểu bang
đă theo dơi để biết rơ giờ
giấc đi về làm việc hàng ngày của các công nhân,
rồi so sánh với payroll của chủ để truy
tố chủ đă không trả đủ lương cho
thợ theo đúng luật định.
Theo ước lượng không
chính thức của National Employment Lawyers Association, các ṭa án
liên bang hiện đang thụ lư ít nhất là 10 ngàn vụ
kiện về các vi phạm đạo luật FLSA. Trong
thời gian tới đây, với sự hổ trợ
của các tổ chức trợ giúp pháp lư và nhất là
sự tham gia của giới luật sư, những vụ
kiện loại này chắc chắn sẽ c̣n nhiều
hơn nữa. Tại các
tiểu bang có quy định cho công nhân phải
được khoảng nghỉ giữa buổi và
thời gian để ăn uống,
nhiều doanh nghiệp cũng đă bị rắc rối
v́ luật này. Đầu tháng
Tám 2010 mới đây, hơn 30 công nhân làm việc tại
khách sạn Embassy Suites ở Irvine, California đă khiếu
nại với cơ quan lao động để đ̣i
chủ nhân phải bồi thường $180,000 v́ đă không
được hưởng các khoảng nghỉ trong ca làm
việc.
Tóm lại, t́nh trạng
bộc phát những vụ khiếu nại và thưa kiện
liên quan đến đạo luật FLSA như vừa
kể trên quả là một hồi chuông báo động cho
giới tiểu thương người Việt tại
Hoa Kỳ, đặc biệt là những ai lâu nay
thường trả lương khoán cho nhân viên bất
kể giờ làm overtime, hoặc trả tiền mặt
không có bảng lương theo luật thuế vụ, rất
dễ trở thành mục tiêu của các vụ điều
tra và thưa kiện trong vấn đề lương
bổng của công nhân.
Trong nghề nail, khi có thợ
làm việc độc lập, chủ tiệm có thể
không bị ràng buộc bởi các luật lệ về phúc
lợi đối với thợ v́ người đó là
“independent contractor” chứ không là nhân viên của chủ. Tuy
nhiên, chủ tiệm trong trường hợp này có bổn
phận phải chứng minh được người
thợ là “independent contractor” theo đúng
định nghĩa và tiêu chuẩn của các cơ quan lao
động và thuế vụ khi bị kiểm tra. Gần đây, nhiều chủ
tiệm đă bị phạt vạ nặng nề v́ dùng
một giấy hợp đồng để dán nhăn
“independent contractor” cho người thợ, nhưng lại không
đủ dữ kiện để chứng minh
được người đó không phải là nhân viên
của chủ.
Pḥng bệnh
hơn chữa bệnh. Để tránh trở thành mục
tiêu của các vụ khiếu kiện đang rộ nở,
đă đến lúc chủ nhân những cơ sở
tiểu thương của người Việt, đặc
biệt là chủ nhà hàng và tiệm nail, nên cẩn trọng
vấn đề giấy tờ chứng minh lương
bổng sao cho phù hợp với giờ giấc làm việc thật
sự của công nhân viên. Và tại các tiểu bang có quy
định thời gian nghỉ giữa buổi hay ăn uống của công nhân, phải t́m
hiểu và triệt để áp dụng luật này. Cần lưu ư rằng các luật
lệ về phúc lợi lao động bảo vệ
đồng đều cho mọi công nhân ở Mỹ, có
nghĩa là kể cả những người cư trú
bất hợp pháp đi làm “chui” lănh tiền mặt không có
bảng lương, cũng có thể khiếu nại
hoặc kiện chủ nhân ra ṭa v́ phạm luật lao
động. Và chủ nhân vi phạm ngoài
việc phải bồi thường, c̣n buộc phải
trả tiền luật sư và phí tổn tranh tụng
của công nhân.
Cần biết
thêm thông tin, có thể liên lạc với tác giả qua
điện thoại số (949) 943-4396.
Tom Huỳnh, J.D.