Chuyện Dân Nhậu

Ong Vú Sưu Tèm  ( Trích Con Ong Việt số 38 tháng 5 – 2003)



 

Các ông thợ nhậu nào có tật xấu, khi say xỉn hay ăn nói bừa băi, gây gỗ, đánh nhau, chửi lộn ngoài đường ngoài quán, nên đọc chuyện nầy.

Có ông quan mới đến nhậm chức, ra lệnh cho nhân viên phải giải đến quan một con vật giống người nhưng không phải người. Anh nầy về t́m con khỉ, cho mặc áo quần vào, có đội mũ, mang kiếng trông rất lịch sự. Quan khoái quá, cho khỉ ăn uống rau quả, lại c̣n dẫn đi nhà hàng cho nhậu nhẹt thả cửa. Lúc đầu con khỉ có vẻ điềm tĩnh lịch sự, nhưng khi nhậu say th́ lại ḷi cốt khỉ, la hét, múa may lại c̣n cà khịa với những người ngồi chung quanh. Ông quan thở dài:

- “Cái giống nầy không thể nói phải trái được với nó. Lần sau đừng kêu nó đi nhậu nữa. Có nó trong bàn tiệc th́ không có tao. . .”.

Mọi người từ đó, khi gặp con khỉ vẫn chào hỏi vui vẻ, nhưng không ai mời đi nhậu nữa.

 

* * *

Chuyện này dành cho mấy ông được mời nhậu. Rượu th́ không uống, cứ ngồi gắp với chỉa . . . .

     Có bà gánh hai hũ rượu đi bán, khi ngang qua khu rừng vắng, có gió mát, bà ta bèn để hai hũ rượu xuống bên cạnh, nằm ngủ. Ngày xưa miền Bắc, đàn bà mặc váy, nên khi ngủ, bà nầy nằm tênh hênh, đưa cái sự đời ra. Có mấy con quạ trên cây thấy thế bèn sà xuống, cứ nhè cái đó mà mổ ăn. Bà bán rượu bị phá giấc ngủ, bèn mở hai hũ rượu ra và bảo:

- “Này, rượu đây. Uống đi! Đừng làm phiền tao”.

Vậy mà mấy con quạ, ŕnh lúc bà ta không để ư, lại tḥ mỏ vào chỗ đó mà gắp cho được cái hột . . . đậu.

Bà ta bực ḿnh chửi thề:

- “Bố tiên sư mấy con quạ nầy. Rượu không chịu uống mà cứ cắm đầu gắp măi. Hao mồi quá!”.

 

* * *

Đây là câu chuyện nên nhớ, để lỡ khi đi dự tiệc bị yêu cầu đứng lên hát mà không biết hát, th́ kể cho vui:
Có hai người bạn thân đi vào rừng chơi, bỗng có con hổ xồ ra. Hai

            đứa chạy bán sống bán chết, không may một người vấp rễ cây ngă xuống, người kia leo được lên cây ḍm xuống, thấy con hổ há mồm ra định xơi thịt bạn ḿnh, nhưng người bạn nầy th́ thầm ǵ đó, con hổ lắc đầu và trả lời mấy câu, người bạn lạïi nhất quyết năn nỉ, con hổ lại lắc đầu, lầm bầm ǵ đó trong miệng và bỏ đi. Sau khi con hổ đi khuất, người kia tụt xuống và đến bên bạn ḿnh hỏi:

- “Mầy nói ǵ mà con hổ không thèm ăn thịt mầy?”.

Người bạn trả lời:

- “Tao bảo nó rằng:

- “Tao đồng ư cho mầy ăn, nhưng trong khi ăn mầy phải lên hát một bài”.

Con hổ lắc đầu nói:

- “Tao không biết hát!”.

Tao lại bảo:

- “Mầy không biết hát th́ lên kể một câu chuyện nào đó cho vui. Chả lẽ tao mời mầy ăn mà mầy không chịu góp vui với mọi người th́ kỳ quá!”.

Con hổ lầu bầu:

- “Biết mầy cho tao ăn mà bắt tao phải hát hay kể chuyện vui th́ thà tao ra tiệm làm tô phở c̣n ngon hơn. Lần sau mầy mời, tao đéo thèm đến. Tao đéo ăn. . .!”

 

Ong Vú Sưu tèm