Dép Râu
Chuyện T́nh
Buồn Của Con Chó Mất Chủ
Tiểu thuyết thời hậu hiện
đại
(Trích đăng
từ Nguyệt San Cong Ong Việt số 100 Xuân Kỷ
Sửu)
Vừa
rồi, Dép Râu tôi về Việt
binh già
c̣n sống sót.
Bọn già chúng tôi, đứa
nào cũng đang phủi chân, chuẩn bị leo lên bàn
thờ ngồi nh́n con cháu ś sụp lạy, nghĩa là
tụi tôi sắp chết đến nơi nên “chẳng
ngán thằng nào” mà “thằng nào cũng đâu ngán tụi
nầy”. Thế nên chỉ cần mấy chai cút lủi
với gói thịt chó, mắm tôm là đủ sức
quyến rũ lũ cán bộ,
đảng viên, tuổi đáng con cháu, sà vào tham dự. V́ là đồng chí với nhau, chẳng
đứa nào phản động, thân Mỹ hay thân Trung
Quốc nên chúng tôi phát ngôn thoải mái, trong đó,
đương nhiên tin tức “phổ biến nội
bộ” là những đề mục hấp dẫn
nhất.
Rất nhiều chuyện,
nhưng v́ Dép Râu tôi từ đế quốc Mỹ về
nên các đồng chí đặt nặng đề tài
Nghị Quyết 36 mà đối tượng là Việt
kiều hải ngoại.
Thực ra, tôi cứ “sáng say,
chiều xỉn” nên chỉ ghi nhận loáng thoáng rằng th́
là: Phe ta đă xâm nhập và làm chủ một nửa ngành
truyền thông, báo chí hải ngoại, nhất là hai tiểu
bang
Đến khi về lại Cali., nghe kể một tờ báo nọ làm rùm
beng chuyện NCT mới tỉnh hẳn người. Quả thật đảng ta đă biết dùng
sức mạnh của đồng tiền đánh sập
cả điểm và diện của đối
phương nên đă chiếm lĩnh trận địa
một cách nhanh chóng.
Tưởng tôi vừa từ
Việt
- “Một tờ báo ở
Nh́n vẻ “trầm trọng”
của ông bạn, tôi cười bảo:
-
“Tôi c̣n biết tỉ mỉ hơn ông nữa kia.
Tôi hỏi ông. Một
tờ báo chợ đang “sống qua ngày, chờ qua
đời”, bỗng nhiên sắm một nhà in, ra thêm một
tờ báo ngày, rồi một tờ báo tháng nữa. Tiền đâu? Rồi cũng
bỗng nhiên đem NCT ra mà đánh phá? NCT thực hay
giả đă ch́m xuồng từ cả chục năm nay
rồi. Mấy ông biết v́ sao lại móc ra làm lại
không?”.
-
“V́ sao?”.
- “Đảng chi tiền cho chị
đàn bà nầy không phải để làm chuyện đó. Đó chỉ là tổng
diễn tập thôi. Để xem tờ
báo làm được như thế nào, làm đến
đâu? Sau khi đánh giá kết quả
mới giao cho chị ta công tác khác về sau nầy.
Chả lẽ bỏ mấy trăm ngh́n đô ra cho chị
ta làm chuyện ruồi bu, chọc chúng chưởi?”.
- “Nghe nói chị chủ báo nầy
cũng sừng sỏ lắm. Chị ta quịt tiền, không thèm làm
ǵ nữa th́ làm sao? Chả lẽ cho thằng x́ ke
đi ám sát?”.
- “Không có đâu. T́nh báo hải ngoại
đảng ta cẩn thận và tinh ma lắm. Làm ǵ
cũng có phương án cả. Biết chị nầy thích chơi của lạ.
Từ trước nay, cả chục thằng đă leo lên bụng chị ta nhưng chị ta
chóng chán, v́ tên nào cũng như gà. Nhiều tên chơi không
đă, chị ta đạp xuống giường, tống
ra khỏi cửa c̣n chửi cho nát nước, đôi khi
c̣n kể công ơn rất tỉ mỉ, như đi
nhổ răng cũng xin tiền, đi uống cà phê
cũng xin tiền ... Những vị nầy th́ trong
giới “văng nghệ văng gừng, văng tục” ai
cũng biết cả.
Trước
đây, đảng ta có cho người đến dụ
khị chị ta về Việt
- “Ở đây, trai tơ đâu có
thiếu. Tôi đă “Thừa lệnh thân mẫu” cả
chục thằng rồi, hơi sức đâu mà về
Việt nam cho xa?”.
Dụ không được,
đảng ta đem nghị quyết tờ rân xít mốt
(nghị quyết 36 kiểu) ra xài. T́nh và tiền, hai mũi
giáp công ...”.
Mấy ông cà phê nghệch
mặt ra, phục tài Dép Râu tôi “hết biết”!.
- “Ông mới từ Việt
- “Xâm nhập tờ báo? Nhằm nḥ ǵ! Phải xâm
nhập vào cái “tam giác biến thế” của chị ta,
nắm vững hai điểm trên, nhấn mạnh
điểm dưới, lặp đi lặp lại
nhiều lần cho đúng chiến thuật chiến
lược. Để tôi kể tỉ mỉ cái báo
cáo của đồng chí đại úy công an
t́nh báo hải ngoại cho các ông nghe. Thực ra, tờ báo
đă có một tên nằm vùng, nhưng làm ăn chẳng ra
cái mốc x́ ǵ nên mới phái đồng chí đại úy
vai u thịt bắp, vơ công thâm hậu, kiếm thuật
thần sầu, hễ kiếm rút ra, đâm cho mấy nhát
là đối phương cứ chết đứ đừ,
đến t́m chị chủ báo. Anh ta chỉ
xuất hiện ở ṭa soạn năm phút rồi biến
vào pḥng the với chị chủ báo trong hai giờ.
Nửa giờ đầu, chỉ mấy đường
lả lướt thôi, đă nghe chị ta rú lên, líu
lưỡi:
- “Chết em! Chết
em! Giết em đi. Đồng chí đại úy t́nh báo
hải ngoại tuyệt vời! Mùa thu đă chết,
đă chết rồi. Em cũng chết theo! Mạnh lên! Nhanh
lên! Nhanh với chứ vội vàng lên với chứ!...”.
Tiếp theo đó là tiếng kêu
rên bi thiết của chị đàn bà “Sướng gần
chết”. Tôi quên kể cho quí vị nghe rằng th́ là, trong
ṭa soạn c̣n một anh “tà lọt”. Anh ta ngồi ở
ốp phít lắng nghe những lời rên xiết của bà
chủ mà tan nát cơi ḷng v́ ghen v́ thèm và v́ đau khổ. Tên tà
lọt nầy đă được đảng ta cho
nằm vùng cả chục năm nay. Hắn chuyên thọc
gậy bánh xe, kích cho tôn giáo nầy thù tôn giáo kia, tổ chức
nầy chửi tổ chức nọ. Tên nầy đă
quậy banh xa rông các hội đoàn trong cộng
đồng tị nạn. Hắn viết rất hấp
dẫn, tuy nói rằng “viết mà chơi” nhưng tài
liệu hắn đưa ra bao giờ cũng bất
ngờ, không ai hề biết. Bài nào cũng lô rít, cũng
rất biện chứng nên nhiều người t́m
đọc. Ai cũng ngạc nhiên. Tên nầy suốt ngày
c̣ng lưng trên bàn giấy, nh́n chung quanh chỉ thấy cái
váy của bà chủ, nh́n lên cũng chỉ thấy cái tam
giác biến thế của bà chủ! Thần thông biến
hóa ǵ mà biết hay vậy? Hắn đâu tài cán ǵ! Bên lănh
sự quán đảng ta ở “Năm xu sáu cô” (Xăng
Phăn Xít Cô) đưa qua, hắn chỉ việc xào
nấu lại cho có giọng Nam Kỳ Quốc rồi đưa
lên báo, “tán hưu, tán vượn, tán gù”. Đôi khi hắn bê
nguyên giọng Bắc kỳ 75, sặc mùi công an chấp
pháp, lại vừa có tính đảng vừa có tính phá
hoại, cứ thế đưa lên báo.
- “Hắn ta sống
bằng nhuận bút của bà chủ báo cho?”. Làm sao
đủ chi phí “thuốc men”!
Hắn lănh eo phe, là tiền của đồng bào
tị nạn đóng thuế, và tiền của lănh sự
quán thỉnh thoảng thí cho. Đôi khi bà chủ cũng bô
nớc (bonus), không phải v́ bài viết mà nhờ cái
lưỡi. Đó là lúc bà chủ “bức xúc”, chị
Năm giúp việc không hiệu quả, bà chủ gọi hắn
ta vào pḥng hỏi đôi điều về thuyết
“hợp tung” thời Chiến Quốc để bổ sung
kiến thức. Lúc đó Tô Tần nhà ta mới qú
xuống, dùng ba tấc lưỡi mà múa may, quay cuồng.
Sau khi chủ mua vui cũng được một phần
trống canh, bèn vất cho mấy đồng đi mua
thuốc.
Nhưng than ôi! Có một chiều
thu lá thu rơi. Lănh sự quán đảng ta thấy anh già
nầy xài không “hiệu quả kinh tế” mới cho
đồng chí đại úy t́nh báo hải ngoại,
(được bà chủ báo khen tiếng Mỹ là “Trieu lan
hon”) qua xâm nhập bà ta. Tiền là túi bạc lè kè, t́nh là
lưỡi kiếm thần sầu. Bảo ǵ chả nghe!
C̣n anh kư già th́ sao? Th́ sao nữa!
Hắn bị đá đít, văng ra đường.
“Vĩnh biệt t́nh em!” Hắn thất thểu ra chợ
Bôn Xa, gặp ai cũng hả họng ra, kiểu
Trương Nghi, mà hỏi rằng:
- “Lưỡi ta c̣n
không?”.
Người ta ḍm vô họng
hắn rồi nói:
- “Cái lưỡi gian
xảo của mầy ṃn gần hết lại c̣n cong queo
nữa”.
Tên Tán Gù nầy bèn khóc ba
tiếng, cười ba tiếng rồi ngửa mặt lên
trời kêu:
- “Ta là Lưỡi Gian! Ha ha! Ta là
Lưỡi Gian hôm lết (Luzian homeless). Ta là chó mất
chủ. Ta là chó mất chủ! Chủ báo đá đít ta,
chủ đảng Việt Cộng cũng đá đít ta!
Lai như lưu thủy, hề thệ như phong. Bất
tri hà xứ lai hà hề sở chung!” (nghĩa là, chó mất
chủ biết đi về đâu?).
Th́ moi
thùng rác mà ăn rồi chui vô buội mà trốn. Tḥ mặt
ra, người ta nhổ nước bọt vào mặt.
Chuyện t́nh buồn của con chó mất chủ
đến đây là hết. Kỳ sau Dép Râu tôi xin hầu
bạn chuyện t́nh của mấy tay chơi, cũng
bị chị chủ báo nầy đá đít, kể tỉ
mỉ chuyện pḥng the, chuyện cấm đàn bà và
trẻ em cho quí vị thưởng lăm. Ngoài mấy cậu
thanh niên được chị chủ báo “Thừa lệnh
thân mẫu” rước về dinh, c̣n có hai “danh nhân”,
một vị tên là Bùi Kiệm, một vị biệt hiệu
“Le Zute”, hứa sẽ kể tỉ mỉ chuyện leo lên,
leo xuống, chuyện bị đá đít ra sao. Bảo
đảm c̣n hơn “Tây Sương Kư” hay “Nhục Bồ
Đoàn” nữa.
Mời quí vị đón xem.
Dép Râu