Chuyện
Tình Lan Và Điệp
(Trích Nguyệt San Con
Ong Việt số 80)
Điệp
đạp xe đến Chùa thăm Lan.
Khi đến Chùa Điệp dựng xe
ngay trước cổng Chùa. Điệp bấm chuông. Hồi lâu có một nicô còn
trẻ ra mở cửa.
Nicô:
Cậu muốn tìm ai?
Điệp:
Tôi muốn gặp Cô Lan... người
con gái mới vào đây tu được 2 hôm.
Nicô:
Ô-kê! Cậu chờ đây chút để tôi vào cho cô Lan hay.
Nicô đóng cổng lại cái
"ầm". Khi trở ra Nicô thấy
Điệp đứng khóc.
Nicô
hỏi: Tại sao cậu khóc?
Điệp:
Hic hic hic....tại nicô đóng cổng làm kẹt ngón tay của tôi. Ui da . . .đau
quá... hic hic hic.
Nico:
-“Thôi . . . nín đi, cậu có còn muốn vào thăm cô Lan hay
không? . . . đi theo tôi.
Điệp theo Nicô vào trong để
thăm Lan. Vô đến trong chánh điện, Điệp bỏ đôi dép
ở ngoài rồi đi mãi vào phòng riêng gặp Lan. Mới
gặp Lan, Diệp òa lên khóc.
Lan: - “Tại Sao Điệp khóc?”
Điệp:
-“Hic hic hic... tại vì hồi xưa Lan còn tóc, bây
giờ . . . . Lan!!!.
. . hic hic hic..
Điệp
và Lan ngồi tâm sự hồi lâu,
đến giờ Điệp phải về. Lan đưa tiễn Điệp ra khỏi
chánh điện. Khi ra tới ngoài Lan
thấy Điệp lại khóc.
Lan: - “Gì mà lại khóc nữa đây?”
Điệp:
- “ hu . . . hu . . .hu . . . tại vì khi vô
Điệp bỏ dép ở ngoài này, hông biết ai vô ăn
cắp đôi dép của Điệp rồi ... hic hic hic.. .
.
Điệp
đi chân không ra tới cổng, vừa ra tới cổng
thì Điệp lại ào lên khóc, iếng khóc càng lúc càng
lớn hơn và càng thảm thiết hơn . . .
Nicô:
-“Trời ơi! tại
sao mà cậu cứ khóc hoài? cậu có bình
thường không vậy?... Mô Phật!
Điệp:
-“Hic hic hic... Tôi dựng chiếc xe
đạp ở đây, bây giờ bị ăn cắp
rồi.... hic hic hic
Ong Vú (Sưu tầm/phóng tác)