Viết  về   CHA

Ngày Quân Lực 19/6

 

DuongVu   54MD

 

                  

            Kỷ niệm ngày Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa; trong đó bố tôi là một thành viên trung kiên đầy nhiệt huyết. Những tiếng nổ của bom đạn đă chấm dứt và tuổi đời nay cũng đă nhiều ; tôi hiểu được những công lao to lớn của những người lính chiến, không phân biệt mầu da, v́ lư tưởng Tự Do và Dân Chủ cho quê hương Việt Nam, đă hy sinh xương máu, nước mắt và mồ hôi; đă gánh chịu những phản bội trắng trợn; đă bị che dấu bóp méo những chiến tích đích thực, và nhất là, đă chịu đựng những chua xót đắng cay cho số phận, không có được tiếng nói quyết định đời ḿnh nơi các bàn hội nghị.

 

            Tháng sáu trước đây 36 năm, tháng bắt đầu cuộc dổi đời toàn diện của dân quân niềm nam, kể từ sau thông cáo của “ủy ban quân quản” kêu gọi đi “học tập cải tạo”.  Cũng tháng sáu, tại đây, tháng ghi nhớ công lao những người cha, người trụ cột trong gia đ́nh và xă hội.

 

            Hồi tưởng lại tháng ngày an vui xa xưa cũ. Tôi c̣n nhớ lúc nhỏ, ngày đó bố không có ở nhà, trong khi mấy mẹ con ngồi quay quần tṛ chuyện, sau bữa ăn cơm tối, chị tôi, v́ ṭ ṃ muốn biết chuyện t́nh yêu ngày xưa của bố mẹ, chị đă ẫm ờ hỏi:

 

            - Mẹ à, con nghĩ, bố ngày xưa cao ráo này, đẹp trai này, quần áo mầu hoa rừng, nơi cổ áo lon bông mai, và đầu đội chiếc nón đỏ, dĩ nhiên thật oai phong, do đó, khi mẹ gặp bố lần đầu, mẹ bị ngay tiếng sét ái t́nh, nên mê bố liền tức th́, phải không nào?.. lắng động trong chốc lát, mẹ cốc đầu chị tôi bào chữa:

 

            - Con nhóc, mày biết ǵ mà nói. Hồi đó, thiếu   người  theo  tao, nhưng cũng tại v́ ba tụi mày ĺ lợm, đeo theo tán tỉnh tao như con sam.

 

            Tôi tin mẹ nói đúng, v́ nghe nói, ngày xưa, mẹ cũng nổi danh là một trong số những người đẹp của mái trường, nơi con đường bên hông, trồng rất nhiều cây me to có lá bay quanh năm. Để bổ túc cho điều mẹ nói đúng, bố tôi có cái tài làm bà đang tức giận v́ con cái, mẹ tôi cười tươi quên ngay; sau nữa, điều này cũng đă được xác nhận nhiều lần; v́ mỗi khi có chuyện ǵ trong nhà, mẹ vẫn thường hay nói:

 

            - Thôi, thôi, tôi xin chịu thua mấy cha con ông, cùng vào hùa với nhau, tôi làm sao mà nói lại cho được; những lúc đó, bố nháy mắt nh́n chúng tôi, cười tinh quái. Gia đ́nh tôi, cũng có những lúc không hiểu v́ lư do ǵ, có ngày khi về thăm nhà, bố cau có quát tháo la lối, và chúng tôi lúc đó, đứa nào đứa nấy im lặng co ro ngồi góc nhà, Tuy nhiên, chưa bao giờ chúng tôi nghe được cách đối đáp â: ông tôi;  mỗi khi bố mẹ to tiếng với nhau, thời gian đôi khi kéo dài lâu đến cả mấy tiếng đồng hồ, nhưng cũng chỉ thường nghe qua lại:

 

            - Anh đă nói với em như thế này,

 

            - , Em cũng đă nói với anh như thế nọ,..v.v.

 

            Tất cả những h́nh ảnh đầm ấm thân yêu ấy đă bắt đầu hiếm muộn, kể từ thời gian trước mùa hè năm học 72, ngày đó, khi vừa đi học về , tôi nghe tiếng gào khóc của mẹ, người ta đem xác anh tôi vào nhà, bị tử nạn do bởi một vụ nổ bom phá hoại trong thành pho; hai ngày sau, bố về, ngồi bất động nh́n quan tài không nói, c̣n mẹ vẫn khóc than kêu gào và đ̣i trả lại mạng sống đứa con trai đầu ḷng.

 

            Từ sau ngày anh tôi mất, chiến trường mỗi ngày, mỗi xôi động, khởi đi từ  mùa hè đỏ lửa và mặt trận B́nh Long, An Lộc đến những trận đánh tàn phá khốc liệt vùng cổ thành Quảng Trị, động Ông Đô, thời gian này, bố tôi  gần như  không có về thăm nhà, làm cho mẹ sống trong phập phồng lo âu, mẹ luôn luôn nghe ngóng mọi tin tức phổ biến từ chiến trường, mặc dù,  bà vẫn thường xuyên được thông tin của chính đơn vị bố.

 

            Hiệp định ngừng chiến Ba Lê vừa kư kết vẫn chưa hết ráo mực, th́ sự vi phạm và phản bội trắng trợn đă xảy ra, dẫn đến việc kết thúc cuộc chiến ngày 30 tháng 4, bứt tử một đạo quân mà tinh thần chiến đấu can trường quả cảm, được các nhà phê b́nh quân sự nhận định là một trong những đơn vị thiện chiến nhất trên thế giới.

 

            Cuối tháng 4 năm 75, h́nh ảnh tôi c̣n nhớ rất rơ, khi chỉ mới mấy ngày trước, thành phố vẫn sinh hoạt b́nh thường và hôm sau, vụt xuất hiện một đám người được gọi là bộ đội, vai vác súng, chân mang dép cao su, quần áo  màu lá chuối, lội bộ tiến vào thành phố, trong con mắt kinh ngạc của người dân, họ đi đến đâu, dân chúng đều lánh xa họ đến đó; họ, đúng là khách không mời mà đến, chỉ có đám trẻ con như chúng tôi,  hiếu kỳ chạy theo nh́n h́nh ảnh lạ lùng này mà trong đời, chưa bao giờ thấy được và tôi cũng thấy mấy người lính quen thuộc, không mang theo súng đạn và cũng không tṛ chuyện, cùng nhau đi ra phía ngoại ô.

 

            Trung tuần tháng 6 năm 75,  tính tôn trọng kỷ luật truyền thống binh chủng, và có lẽ cũng không c̣n chọn lựa nào khác, bố tôi lên đường vào các trại tập trung. Sau hơn mười mấy năm tù đày , rồi bố tôi cũng được tha về, ngày đó, trong h́nh hài tiều tụy, bố bất chợt gơ cửa bước vào nhà, mẹ chạy ra chào đón, trong đôi mắt sững sờ, nh́n ngây dại, như có vẻ không tin người đàn ông thân yêu ngày xưa của đời ḿnh, đă trở về.

 

            Tháng ngày tiếp nối, gia đ́nh tôi sống âm thầm câm nín, bố cũng không c̣n nói chuyện pha tṛ, để cho mẹ tôi cười tươi vui như những ngày thuở trước. Cảnh túng thiếu miếng ăn, chúng tôi hiểu rất rơ,  mẹ, cô sinh viên nhỏ bé mới ngày nào, nay  đă phải vất vả cơ cực lo cho miếng ăn của gia đ́nh, riêng chúng tôi, lúc đó, dù có muốn phụ giúp, cũng không thể nào giúp được, khi lứa tuổi c̣n cắp sách đến trường, chúng tôi được nhồi nhét, toàn cách thức ca tụng đảng cộng sản vĩ đại, ca tụng cái ông lăo có cḥm râu lưa thưa, ca tụng  chuyện hoang tưởng, chú bé con tám tuổi, biết chạy theo xe tăng, leo lên nóc, bỏ lựu đạn, diệt tăng, hay lên án những người ra đi trước 75, được gán ghép tội phản động, tội chạy theo ôm chân đế quốc Mỹ. Cũng thời gian này, chúng tôi nghe được rất nhiều tiếng dài của bố, và tôi sợ nhất h́nh ảnh, khi đôi mắt bố nh́n xa vắng, với nét mặt đanh thép và đôi bàn tay nắm chặt. Giờ nhớ lại, tôi hiểu được lư do.

 

             Chuyện xảy ra trong các trại tập trung, chẳng bao giờ bố tôi nói về những cảnh tượng tra tấn, hay các vụ đánh đập không nương tay, như những người khác ở tù về, thuật lại, mà toàn là những câu chuyện  vụn vặt, thường xảy ra trong sinh hoạt hằng ngày. Cũng không bao giờ tôi nghe được bố than phiền với mẹ, về những căn ác bệnh, ḿnh gánh chịu, do hậu quả bởi các trận đ̣n thù trong các trại lao tù. Tuy nhiên, một trong các câu chuyện bố thường hay kể lại, như sau:

 

            Câu chuyện xảy ra nơi vùng trại ở niềm nam sông Mă, sau một ngày lao động, trên con đường về trại, trời về chiều có ánh nắng vàng hoe, gió thổi nhẹ, cuốn bay bổng những chiêc lá khô con vàng úa, con đường làng đất đỏ khá rộng, hai bên đường có đủ loại thứ cây, từ những bụi rậm nhỏ hoang dại, đến những  hàng tre xanh thẳng tắp, bên trong nhô lên những cây cau cao vút,  chung quanh những mái nhà lợp tranh, vách đất . Tại nơi ngă ba đường làng, có cây đa to cổ thụ, bên dưới chiếc quán  nhỏ mái tranh, người đàn bà lớn tuổi gầy g̣, lưng c̣ng, đầu đội chiếc khăn đen mỏ quạ, bận chiếc áo nâu bạc màu, có mảnh vá trên vai, ngồi im lặng, nh́n ra đường, mong đợi khách. Quán treo lung lẳng vài nải chuối nho nhỏ chín và xanh, trên chiếc bàn tre siêu vẹo, có b́nh hút thuốc lào, b́nh đựng nước uống trà, dăm ba cái chén con, một vài chiếc bánh gói lá chuối khô, đôi ba lọ thủy tinh nhỏ, đựng kẹo bột, kẹo gừng để ở một góc bàn, gần chỗ bà cụ ngồi.  Những h́nh ảnh thân thương này, đă làm bố nhớ lại lúc c̣n bé làng quê nội, rồi nhớ đến những buổi chiều nao nức đón chờ mẹ đi chợ huyện trở về, chưa vào nhà, bà đă vội trao ngay cho bố chiếc bánh gai nhân đậu ngọt, hay chiếc bánh đa kê nướng mật, những loại bánh mà bố đă đ̣i mua, trước mỗi lần bà đi lên chợ huyện.

 

            Đang vừa đi, vừa mơ màng t́m về tuổi thơ ngây dại khờ, th́ đám trẻ con làng, tuổi trên dưới mười năm, chạy chơi đùa la hét trên đường,  hai ba đứa con gái, đứa tóc bím, đứa tóc xơa, năm ba trẻ con trai, đứa th́ da ngăm đen, đứa quần đùi không áo, đứa với chiếc áo cũ rách đổi màu, đứa chân đất, đứa có được đôi dép cao su mà khổ lớn hơn chân ḿnh, cả đám tung tăng chạy theo đội tù nhân, một đứa bé trai chạy theo, nói với bố:

 

            -  này chú, chú có thích ăn ớt không?  Đứa bé gái khác nói:

 

            -  à,  mà chú, chú có thích ăn mía không?  Nhà cháu có!

 

Bố đáp lại:

 

            - Thế các cháu có ớt, có mía cho chú à! Không trả lời, đám trẻ vụt chạy túa về nhà, một lát sau, đám trẻ con chạy ra theo bố, đứa con gái trao cho bố cành ớt vừa bẻ xong, chú bé trai, thấy vậy, trao cho bố nguyên cả cây ớt con vừa nhổ,  vẫn c̣n nguyên gốc rễ và nói:

 

            -Này chú ,  bỏ cành ớt của nó đi, chú lấy cây ớt của cháu, ớt của cháu quả to hơn của nó.  Sau khi kể xong chuyện, tôi c̣n nhớ bố nói:

 

            -Tuổi thiên thần thơ dại muôn đời luôn trong sáng, bởi trong đó, không bao giờ có hận thù và phân biệt trắng đen.

 

            Tôi rất tiếc, chưa biết được những h́nh ảnh làng quê nội niềm Bắc, nơi bố tôi cất tiếng khóc chào đời, tôi cũng đă quên gần hết cảnh miền Nam quê ngoại, chỉ c̣n nhớ, căn nhà ngoại, mái lợp ngói khá to, bên cạnh có ao cá nho nhỏ, chung quanh trồng dừa và những cây soài trĩu trái mầu xanh. Hồi đó, mỗi lần mẹ cho về thăm ngoại, thật tuyệt vời, bà ngoại th́ cho chúng tôi ăn đủ thứ các loại bánh và trái cây, c̣n ông ngoại, lấy cành tre thẳng dài, móc mồi giun vào lưỡi để cho tôi câu cá, hay dẫn tôi ra đầu ngơ xem đá gà.

 

            Đă sang năm thứ 36, từ ngày cộng sản  việt chiếm đất nước, thời gian cũng đă đủ cho tuổi người trưởng thành, nhưng đất nước, khi tuyệt đại đa số  người dân vẫn chưa hết cảnh thiếu ăn, c̣n lớp người cầm quyền th́ lại quá dư thừa. Sự  nghi kỵ ngăn cách vẫn c̣n nguyên, bởi những lời kêu gọi nên xóa bỏ hận thù chỉ xuất hiện trên mấy tờ báo lá cải,   hay sáo ngữ của những người lănh đạo đảng cộng sản. Và ïđể duy tŕ quyền lợi cai trị, họ áp dụng sách lược: “đảng lănh đạo, nhà nước quản lư và nhân dân làm chủ”.

 

            Lịch sử mỗi nước đều có những nét  đặc thù, nhưng trong thế kỷ  qua th́ người dân đất nước Việt có số phận phải gánh chịu quá nhiều chua cay, nghiệt ngă .  Sinh  ra trong chiến tranh. trưởng thành trong bom đạn và để rồi, sau cuộc chiến lại phải qua nhiều năm tháng sống trong các trại tù đày, rồi khi được tha về, sinh sống trong xă hội, chịu đựng sự phân biệt đối xử. Hằng năm, bắt đầu từ những ngày trong tháng   đến  tháng kỷ niệm ngày quân lực, có rất nhiều các buổi lễ  được tổ chức để mọi người nhớ về những trang sử bi hùng của dân tộc, tháng mà những người  đă cầm súng chiến đấu, cảm nhận lại những uất hận, cũng như nỗi chua xót đắng cay bị người bạn đồng minh phản bội,  bị bứt tử khi chiến trường vẫn chưa phân thắng bại. Xuyên qua các buổi lễ, tôi biết được rất nhiều những câu chuyện và h́nh ảnh với đủ mọi góc cạnh của thiên lịch sử bi hùng trong công cuộc chiến đấu cam go và gian khổ, trải qua suốt chiều dài của gần bốn mươi năm, và tôi cũng c̣n được xem những h́nh ảnh thương tâm trong rừng sâu, trên biển Đông, về cái giá người dân Việt phải trả, sau năm 75, khi vượt thoát đất nước để đi t́m hai chữ Tự Do; Và cũng trong giấc ngủ một đêm, tôi mơ  thấy bố cùng những người đồng đội, quần áo mầu hoa rừng, nón sắt, người cầm súng trên tay, người vác súng lớn trên vai, đang b́ bơm lội suối, vượt núi, vượt đèo, rồi tất cả lao xuống cánh đồng ruộng, chạy thẳng về phía bờ làng, trong tiếng nổ gầm thét của bom đạn và khói lửa mịt mù; trên trời có nhiều máy bay trực thăng bắn yểm trợ hướng tiến quân, h́nh ảnh này, trông bố thật oai phong, đang say mê mơ màng th́ bị chị tôi đánh thức, nhắc nhở những công việc tôi phải làm, cho bữa ăn cơm tối của gia d́nh, ngày ghi nhớ công ơn cha.

 

            Kính thưa Bố,

            Con thay mặt, những đứa con của Bố và của Mẹ, chúng con kính cảm tạ và luôn nhớ những công lao “thái sơn”, đă nuôi dạy chúng con làm người dân chân thực. À, bố này, làm cách nào có được sức chịu dựng những cay đắng nghiệt ngă, nhất là người lính chiến,  khi đang c̣n chiến đấu đă bị phản bội; để mai này, khi chúng con đi nối tiếp theo con đường mà những người chiến sĩ của Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa đă đi, được vững vàng. C̣n thêm nữa, thưa bố, bí quyết nào, từ hai người xa lạ, ở hai miền cách biệt, về chung sống với nhau, có được cảnh an vui êm đềm đến trọn đời; chúng con cũng đă hỏi mẹ điều này, nhưng mẹ nói:  - Đi hỏi ba các con.  Bố, xin chỉ dạy cho chúng con, những người Cha, những người Mẹ của quê hương Việt Nam, luôn muôn đời được kính trọng tôn thờ trong trái tim của những đứa con chân chính.

   

            Sau hết, kính thưa Bố,

            Thằng cu Bi ngày xưa của Bố Mẹ luôn hănh diện ḿnh là người Việt Nam và diễm phúc có được một người cha thật oai phong, bởi v́ bố đích thực là, một trong những lính chiến nhà nghề đúng nghĩa nhất, sống và chiến đấu cho: Tổ quốc, Danh dự và Trách nhiệm.

   

            DuongVu  54MD

            Tháng Sáu, Hai ngàn mười một.