Văn
Tế Chồng
(Trích đăng
nguyệt san Con Ong Việt số 53)
Ới Hỡi Ông Ơi!!
Nhớ khi xưa mưa nắng chung
lưng, ngọt bùi san sẻ; một tiếng cũng ḿnh,
hai tiếng cũng ḿnh, thắm thiết bao t́nh chàng nghiă
thiếp.
Mà bây giờ âm dương cách trở, cay
đắng một thân; năm canh ṿ vơ, sáu khắc nhớ
mong, lạnh lẽo bấy chầy, con đường
hoạn lộ.
Ông chết đi ông đă rũ
sạch. Nợ trần ai hoá một tiếng
cười. Tôi ở lại tất
bật trong ngoài. Tiệc tống
tiễn bù đầu nhang khói.
Lại thêm:
- Nào : xe hơi, nhà lầu,
kẻ hầu người hạ, tôi đốt theo chín
từng mây, khói chưa hết khói.
- C̣n : đô la, rượu
thịt, mặt ngựa đầu trâu, gửi lót tay
mười tám cửa, tôi đă phủi tội.
chắc ông không nỡ trách:
Nghiă phu thê đồng sàng. T́nh tào
khang dị mộng.
Chồng chết cỏ chưa xanh
mồ; vợ đă ra cửa đứng cười nháy
mắt.
Ông cũng rộng lượng
hải hà; tôi chỉ dám dằn bụng đá lông nheo.
Nỗi ḷng quá phụ trời
thấu chăng trời?
Gió Tây đơn chiếc
thảm lắm ông ơi!
Lê
Minh Nhật
(Lượm
lặt trên Web)