NƠI KHÁCH GIANG HỒ VUNG GƯƠM XẢ LÁNG

Ức Tiên

 

Lời Tòa Soạn:

Thời Xuân Thu Chiến Quốc, biên thùy là nơi qua lại của khách giang hồ. Khách đi tìm minh chủ, mộng bá đồ vương. Khách vong gia bại tẩu đi mưu đồ phục quốc. Khách phong lưu nhàn tản vân du cho thỏa chí tang bồng. Quán biên thùy là nơi khách dừng chân, hâm bầu rượu nóng, thả lá đề thơ, hay vung gươm dẹp nỗi bất bằng...

COV mở quán Biên Thùy để đón nhận mọi phát biểu của khách giang hồ thời “Việt Nam Vong Quốc Sử” tân thời. Cửa quán mở rộng, xin mời khách dừng chân, thả lá đề thơ hay ... vung gươm xả láng. hay dở tùy nơi quý khách. Đường gươm đẹp thì thiếu chi khách giang hồ khác tán thưởng. Đao pháp loạn thì ráng chịu mà lãnh lấy những sóng gió bất bằng. Người giữ quán thì chia xẻ xin hâm bầu rượu nóng, mở cửa mời khách dừng chân. Quán đã mở rồi, xin mời chư quý khách...

 

1-  Chưa biết thằng nào đi trước, thằng nào sau ----: trích đoạn từ tác phẩm “Hài Ḥa Trong T́nh Người”của Mục Sư Phan Thanh B́nh:

     Công Tử Hà Đông một lần tiễn đưa bạn lên “chuyến tàu suốt”, ngó quanh những người thân tự hỏi không biết ai là người kế tiếp. V́ không biết nên cần chi lo.

     Chưa biết thằng nào trước thằng nào!

     Thằng nào đi trước, thằng nào sau.

     Đi sau, đi trước, cùng đi cả,

     Thằng th́ đi trước, thằng đi sau

     Không thằng nào nói: “Tao đi trước!”

     Không thằng nào nói: “Tao đi sau!”

     Thằng đi sau lậy thằng đi trước,

     Thằng đi trước kệ thằng đi sau.

     Thằng đi trước đi lên tầu trước,

     Thằng đi sau đi lên tầu sau.

     Đi sau đi trước, cùng đi cả,

     Thằng th́ đi trước, thằng đi sau!

     Đă không tránh được đi sau trước,

     Cần quái ǵ lo chuyện trước sau!

     V́ không biết nơi tới khi “qua đời”, song biết chắc phải rời trần thế này bằng sự chết, không sớm th́ chày, thế th́ tội t́nh chi phải quá bận rộn ở đời này!

 

 

2-  Đi Bưng --- T́ KheoThích Ạch Đụi ----: Bà vợ ông một sao Không Quân Lă Phụng Tiên lâu nay vẫn kể ṿng ṿng quanh Orlando rằng: Ngày xưa Nường Tuyết Mai mỗi sáng thứ bảy vẫn lấy chiếc Dakota C-47 của Tư Lệnh KQ, dắt theo vài bà tà-loọc, bảo bay lên phi trường Cam Ly. Có xe đón về Dalat, ăn phở xe ông Hợpï, dưới dốc cinéma Langbian, sau này là rạp Ngọc Lan...

     Thuở chưa thề phát quy y, bần tăng vẫn cùng mấy anh bạn lính đến đây gặm xíu quách, nên biết xe phở đặc biệt này:

* Tỏi ngâm chua và rau cần ta (không chơi quế / ng̣ gai)

* Tô xe lửa, bằng cái thau bạc nhỏ

* Đầy đủ các mục: tái, chín, nạm, gân, sách, gối, bắp, mít, pín, nước tiết tươi!

* Tủy ống: Ông hàng phở tay trái cầm ống xương kê vào miệng tô, tay phải cầm chiếc giá nhôm dầy, khỏ đôm đốp... Khúc tủy rơi ṭm vào tô, bự và dài như khúc salami...

     Bây giờ nghĩ lại, bần tăng vẫn c̣n thấy tḥm thèm (A Di Đà Phật, nghiệp chướng, nghiệp chướng).

     Dùng phở gân gối pín xong, các bà dạo phố Ḥa B́nh, mua “fraise” (dâu) tươi, rồi lên C-47, bảo bay về căn cứ Trung Tâm Huấn Luyện/KQ NhaTrang. Có người đưa đón xuống Xóm Chụt Cầu Đá, ăn gỏi cá măng Xóm Bóng...

     Chiều đến, lại lên C-47 đánh chắn với “đệ tử”, bảo bay về Tân Sơn Nhứt.

     Cũng gồ-ghề một thời như ai. Không hiểu v́ đâu, bây giờ không đói, lại bỗng đi vào bưng... phở... Cả nước Việt Nam bây giờ, là một rừng tiệm ăn quán nhậu. Phe ta nấu nướng sức bao nhiêu, mà cũng đ̣i buôn với bán. Nh́n vào bảng hiệu ba rọi “Phở Ta – By Đặng Tuyết Mai”, th́ thấy rơ món hàng chính muốn bày bán: cái tên Đặng Tuyết Mai! Bần đạo là người tu hành, không ăn hành, nên chỉ thấy có mỗi món đó...

     Thôi th́, cũng cầu chúc cho nữ-thí-chủ mua may bán đắt. Làm ăn với ViXi, cố đừng để tưng bừng khai trương, rồi âm thầm dẹp tiệm.

Ôi,

Giai nhân tự cổ như danh tướng

Cóc muốn nhân gian thấy bạc đầu

Đú đởn một thời bay với bướm

Về già, gót cao váy ngắn... đi bưng

Không biết đến bao giờ mới hiểu Vi-Xi...  

T́-Kheo Thích Ạch Đụi

Hắt Hiu Thiền Viện

 

 

3-  Toét Moi bán Tên ... Tui chết v́ tội “... Ṃ” --- Cán cuốc Sè Gọng --- :

     Theo thông tin tui mới biết được trên mạng th́ bà Đặng Tuyết Mai về Việt Nam mở quán phở là do chủ của quán bún ta mời về. (Quí vị có thể kiểm chứng bằng cách vào google t́m “Đặng Tuyết Mai” sẽ thấy ngay)... Như vậy th́ bà Đặng Tuyết Mai chẳng phải là chủ 100% của cái quán phở mang tên bà. Bà chỉ góp vốn trên danh nghĩa hoặc nhiều lắm có hùn tí chút “lấy thảo” mà thôi. Cái này gọi là bán tên lấy tiền! Ông chủ thực sự phía sau đă làm hết cho bà từ A đến Z rồi, bà chỉ cần tḥ mặt ra, cho mọi người thấy cái xuân sắc bẩy mươi bóng ngả đường chiều, nhưng được nai nịt chặt chẽ, gọn gàng, loáng thoáng, mờ ảo vẫn c̣n như gái 20, đâu ai nh́n thấy nhăn nhúm, ḷng tḥng, bèo nhèo, như tảng thịt trâu trương. Bà chỉ cần sàng qua sàng lại trong tiệm, ơng ẹo trên đôi giầy high heels, mặc jupe bó chẽn, lắc lắc, ngoáy ngoáy cái mông để mấy thực khách quyền thế, giàu sang, đến chỉ để được tận mắt, đối diện nh́n bà... Thế là ăn tiền rồi!. Chỉ tội những thằng “dân ngu, khu đen” ngây ngô, ngay cán cuốc như tui, t́m đến bà v́ ṭ ṃ... “ṭ” th́ chắc không sao nhưng có lẽ chết v́ “ṃ”, mà cũng đâu c̣n nước nôi ǵ nữa đâu để “ṃ”! thế mà tui vẫn bị chém, chém gần gấp đôi những tiệm phở khác. Tui, Cán Cuốc Sè Gọng đâu được như các quan nhớn, t́m đến Phở Ta không phải để ăn ngon, ăn no cái bụng mà chỉ đến để khẳng định đẳng cấp: là dân có máu mặt, quyền thế, là giới tai to mặt nhớn, giới giầu sang, là văn nghệ sĩ, là fan của Bà... Hoá đơn bao nhiêu tiền không phải là vấn đề thực khách cần xem, cái quan tâm của thực khách “Phở Ta” là được hách x́ xằng rằng:

- Mẹ Cao Kỳ Duyên nấu phở cho tao ăn.

- Tao được nh́n, nh́n chênh chếch từ trên xuống, từ ngoài vào trong, thấy thấp thoáng hai cái bánh bao chiều ... bèonhèo,quá đát!.

- Hôm nay tao gặp ca sĩ X, người mẫu Y, có h́nh chụp chung nè.

- Tưởng ǵ, nhà tạo mẫu Z bưng phở cho tao nè.

- Ông nghệ sỹ kịch B bị tao sai chạy tới chạy lui như ngựa nè.

Cán cuốc Sè Gọng

 

Quán Biên Thùy