Đây là sự thật về cuộc kháng
chiến chống Pháp dành độc lập (1946-1954)
của bọn Hồ Chí Minh và
đảng CSVN
Chen Jian
Lư Vũ lược dịch
Nguyễn Văn Chức phụ
dịch
( Trích đăng nguyệt san Con Ong
Việt số 52)
Bài 1
Lời Dẫn Nhập cuả LS
Nguyễn Văn Chức
Ngày
20 tháng 7 sắp tới , Việt Cộng sẽ tổ
chức long trọng lễ kỷ niệm 50
năm chiến thắng Điện Biên , “ chiến
thắng của nhân dân ta chống Pháp dành độc
lập”. Từ hơn 2 tháng nay, báo chí Việt Cộng,
với h́nh ảnh và tài liệu, không ngớt ca ngợi
cuộc chiến tranh 1946-1954 là cuộc kháng chiến
chống Pháp “đem lại độc lập tự do
no ấm” cho tổ quốc Việt Nam.
Nhưng, lịch sử c̣n đó. Cuộc chiến tranh 1946-1954 không phải là
cuộc kháng chiến chống Pháp dành độc lập
của nhân dân Việt
Sau khi
cuộc Chiến Tranh Đông Dương Thứ Nhất
kết liễu và sau khi chiếm được
miền Bắc , Hồ Chí Minh và đảng CSVN của
y đă đi theo đúng quy tŕnh của cộng sản
quốc tế: áp dụng bạo lực và củng cố
bạo lực. Hai vụ đấu tố ruộng
đất cực kỳ dă man, và một vụ Nhân Văn
Giai Phẩm vô cùng tàn bạo. Tất cả, để “xây
dựng xă hội chủ nghiă”.
Sau khi đă
cố quyền lực trên toàn thể miền Bắc,
Hồ Chí Minh và đảng CSVN bèn tiến hành cuộc
chiến tranh xâm luợc Miền Nam (1960-1975) , gọi đó
là “ đánh Mỹ cứu nước”. Nhưng bản
chất và sự thực, th́ đó chỉ là cuộc
Chiến Tranh Đông Dương Thứ Hai. Một
lần nữa, cuộc chiến tranh này cũng
do cộng sản quốc tế phát động, và do
CSVN tiến hành bằng xương máu của nhân dân
Việt
Trở lại cuộc Cuộc Chiến Tranh
Đông Dương Thứ Nhất (1950-1954) bá nghiên
cứu dưới đây của Chen Jian đă vạch
trần hai sự thật. Thứ nhất, cuộc
chiến tranh ấy đă do cộng sản quốc tế
phát động , bọn Hồ Chí Minh
chỉ là lũ tôi tớ thưà hành. Thứ hai --đây là
điều mà CSVN làm mọi cách để che dấu và
chối bỏ --cuộc chiến tranh ấy đă do các
tuớng lănh Trung Cộng tiến hành từ A đến Z,
theo lệnh trưc tiếp (từng ngày, và có khi từng
giờ) của chính Mao Trạch Đông bằng điện
tín từ Bắc Kinh
Bài nghiên
cứu dưới đây của Chen
Jian đă do bạn VVL, bút hiệu Lư Vũ, cho tôi
năm 1991, kèm theo nhiều tài liệu và
sách vở quư giá. Bài nghiên
cứu đă được bạn Lư Vũ ơ
“sơ dịch”, tôi chỉ phụ dịch mà thôi. Nhân
dịp này, tôi xin thành thật cám ơn bạn Lư Vũ.
Một đại thương gia Và cũng là một
đại “độc gia”. Ông đọc rất nhiều,
và lư luận rất sâu sắc. Tôi đă
học đưọc nhiều nơi ông.
Tôi hân
hạnh giơi thiệu sử liệu này của Chen Jian . Người Việt Nam ,
dù thuộc chính kiến nào, cũng nên đọc.
Đảng viên CSVN, hiện c̣n trong đảng, hoặc
đă bỏ đảng, lại càng nên đọc
Nhân dịp,
tôi cũng mạn phép đưa ra một vài nhận xét
về bản nghiên cứu của Chen Jian. Chen
Jian đă sai lầm khi rời bỏ lănh vực
tài liệu để đi vào lănh vực suy luận.
Sai lầm một: Chen Jian có thể làm cho nguời
đọc hiểu rằng trong cuộc chiến tranh
mệnh danh “đánh Pháp dành độc lập “ 1946-1954, CSVN
đă chiến đấu cho nền độc lập
của Việt Nam. Sự
thực “chiến đấu cho nền độc
lập Việt
Người
dịch tôn trọng bản chính của Chen Jian, không chú
thích, cũng không phê b́nh. Người dịch
chỉ đặt những tiểu đề (sous titre)
phân đoạn, để giúp bạn đọc dễ theo dơi.
Bài nghiên
cứu này cuả Chen Jian thoạt đầu
được soạn thảo cho hội nghị
thường niên lần thứ 5 của các sử gia Trung
Hoa tại Hoa Kỳ, tháng 8 năm 1991. Sau đó, bài nghiên
cứu đă được tham khảo và bổ túc
bởi các sử gia Michael Hunt, Zhai Qiang, William Turley,
Marilyn Yong, Marc Trachtenberg ,WiliamStuek, JamesSomerville, Raymond
Mayo và được phổ biến rộng răi trên
khắp thế giới. Đây là một công
tŕnh nghiên cứu có tầm vóc về sự thật của
Cuộc Chiến Tranh Đống Dương Thứ
Nhất 1950-1954.
Dựa vào các
tài liệu tối mật của Trung Quốc vừa
được giải tỏa, sử gia Chen Jian đă cho
thế giới ư thức sâu sắc rằng cuộc kháng
chiến chống Pháp của Việt Minh cuối thập
niên 1940 đă được Trung Cộng coi như cuộc
chiến của chính Trung Cộng
Ngay sau khi toàn
thắng ở lục địa, v́ quá lo sợ sẽ
phải đương đầu trực tiếp với
“Đế Quốc Mỹ” trên ba mặt trận ở
Đông Á là Đông Dương, Đài Loan, và Triều
Tiên, Mao Trạch Đông, Lưu Thiếu Kỳ, Châu Â
Lai, Bành Đức Hoài, Chu Đức đă dốc toàn
lực để giúp Việt Minh chiến thắng thực
dân Pháp. Theo sử gia Chen Jian, cuộc kháng chiến của
Việt Minh chỉ có tính cách tự cường từ
1950 trở về trước. Từ sau 1950, cuộc
chiến ở Đông Dương hoàn toàn nằm trong tay điều khiển trực tiếp
của Đảng Cộng sản Tàu. Các trận đánh
quyết định ở Đồng Khê, Ḥa B́nh, Cao
Bằng, Lào Kay, Lạng Sơn, Nghĩa Lộ, cũng
như các chiến dịch danh tiếng ở Tây Bắc
Bắc Việt, Thượng Lào, Điện Biên
Phủ…...đều do các tướng lănh Cộng
Sản Tàu chỉ huy, theo lệnh trực tiếp (từng
ngày, có khi từng giờ) của chính Mao Trạch Đông
bằng công điện từ Bắc Kinh.
Mặc
dầu các tài liệu xử dụng đều là của
Trung Cộng, nhưng bản phân tích của Chen Jian, có
tầm vóc lịch sử và đưa ra lượng
định mới về chiến cuộc đầu tiên
ở Đông Dương. Trong phần kết luận, Chen
Jian cho rằng Cuộc Chiến Tranh Đông Dương
Thứ Ba (tức là cuộc chiến tranh giữa Việt
Nam thời Lê Duẩn và Campuchia thời Pol Pot) bằt
nguồn từ nguyên nhân sâu xa nằm trong những quan
hệ hợp tác giữa hai đảng cộng sản
Hoa-Việt trong thời Chiến Tranh Đông Dương
Thứ Nhấtt. V́ thế, xét lại quan hệ quá khứ
giữa hai đảng cộng sản Hoa-Việt vào
thời điểm nầy, thiết tưởng là một
cách ôn cố tri tân, học lại bài học lịch
sử: Đảng cộng sản Việt nam đă dựa
vào sức lực nước Tầu để chiến
thắng thực dân Pháp, nhưng sau đó, đă xô
đẩy đất nước vào máu lửa chiến
tranh trong hàng chục năm, và đưa dân tộc tới
chỗ suy kiệt.
Ngày hôm
nay, cộng sản quốc tế đă tàn lụi trên
toàn thế giới, Hà Nội vẫn cóp nhặt mô
thức Trung Cộng, duy tŕ và củng cố bạo
lực, để mưu t́m sự sống sót cho
đảng CSVN. Liệu rằng
đường hướng đó sẽ c̣n đầy
đọa và đưa dân tộc VN tới thảm
họa mới nào trong tương lai.
Lịch
sử đă chứng minh: không có Hồ Chí Minh và
đảng CSVN của y, Việt Nam đă độc
lập chậm lắm là đầu thập niên 1960, và bây
giờ đă thịnh vượng không kém—nếu không
muốn nói là hơn—những Thái Lan, Đài Loan, Phi Luật
Tân. Tội ác của Hồ Chí Minh và
đảng CSVN của y “nước biển đông
rửa không sạch, trúc trên rừng ghi không hết”. Đó là hận thù lớn nhất mà CSVN đă gây
ra đối với dân tộc và nhân dân Việt
Việt
Cộng luôn luôn kêu gọi quên đi hận thù để , hoà hợp hoà giải dân tộc.
Bản văn kêu gọi mới nhất ,
biện chứng nhất, và cũng ngu dốt nhất,
của chúng nó là Nghị Quyết 36 ngày 26.3.2004 mới
đây của bộ chính trị .
Chúng ta,
Nguời Việt Tỵ Nạn muốn nói với chúng
nó rằng: hăy hoà giải hoà hợp với đồng bào
trong nước trước đă. Sau đó, và chỉ sau
đó, vấn đề hoà giải hoà hợp với
đồng bào hải ngoại mới có
thể được đặt ra .
Riêng tôi, Nguyễn Văn Chức, sẽ viết về
Nghị Quyết 36 này, như cách đây gần 10 năm
(năm 1995), tôi đă viết về Lá Cờ Vàng Ba Sọc,
để trả lời bài diễn văn của Vơ Văn
Kiệt tại Paris. Đại cương, th́
với nghị quyết 36 Việt Cộng đă
mặc nhiên cúi đầu trước sức
mạnh của chúng ta tại hải ngoại,
đồng thời thú nhận sự thất bại
của chúng nó trong chính sách hải ngoai cũng như thú
nhận sự bất lực của những tổ
chức tay sai của chúng nó tại hải ngoại,
một lũ “có ḷng với Bác và đảng”, nhưng
ngu dốt, cu ly cu leo, bị đồng bào hải
ngoại khinh bỉ, và chỉ biết ăn hại
đái nát không giúp ǵ đuợc cho” đảng và nhà
nước ta”.
Tôi vừa
đi lạc đề.
Đây, bài nghiên cứu
***
Mặc dầu sự dính líu của Cộng Ḥa Nhân Dân
Trung Quốc (CHNDTQ) vào cuộc chiến tranh đầu
tiên ở Đông Dương là một sự kiện
hiển nhiên và mang ư nghĩa trọng đại, nhưng
vấn đề chưa hề được nghiên
cứu một cách cặn kẽ trong thời Chiến Tranh
Lạnh v́ thiếu các tài liệu của Trung Quốc và
Việt Nam.
Trong các tác phẩm viết
về Việt Nam bằng Anh Ngữ có giá trị, chẳng
hạn: The VietNam Wars, 1945-1990 của Marilyn B Young, The War In
Indo-China,1945-1954 của Jacques Dallaoz, The First Indochina War
của R.E.M Irving,The Struggle For Indochina War, 1946-1955 của
Ellen Hammer, The Indochina War,1954-1954 của Edgar O’balance và Street
Without Joy, Insurgency In VietNam 1946-1954 của Bernard Fall, vai tṛ
của Trung Cộng ít khi được nhắc
đến , nhiều khi c̣n bị bỏ quên. Riêng
cuốn Vietnam And China,1938-1954 của King
Chen được soạn thảo dựa trên các tài
liệu báo chí và tin tức phát thanh cận đại, có
đề cập --một cách chi tiết và mang tính
thuyết phục—t́nh hữu nghị giữa hai
nước Việt-Hoa, tuy nhiên v́ nguồn tài liệu
xử dụng bị giới hạn v́ tính cách tuyên
truyền, đă không thể đào sâu vào mối
tương quan mật thiết giữa cấp lănh
đạo hai nước.
V́ thế, bài nghiên cứu nầy sẽ dựa vào
những nguồn tài liệu mật vừa được
Bắc Kinh giải mật, đặc biệt là những
hồi kư, công điện, và nhật kư của các cấp
lănh đạo tối cao Trung cộng trong thời đó
để t́m hiểu nội dung của vấn đề. Nhiều cuộc phỏng vấn với các nhân
vật quan trọng đă phát hiện ra nhiều
điều bí mật về chính sách của Cộng Ḥa Nhân
Dân Trung Quốc (CHNDTQ) đối với cuộc chiến
đầu tiên ở Đông dương.
Liên Hệ Lich Sữ Giữa Hai Đảng
CS Việt-Hoa
Bán
đảo Đông Dương -- với ba nước
Việt, Miên, Lào-- là láng giềng sát cận của Trung
quốc. Hai Đảng Cộng Sản Tầu-Việt
đă có những liên hệ lịch sử rất chặt
chẽ.Từ hồi đầu thập niên 1920, Hồ Chí
Minh và các đồng chí đă t́m cách móc nối với các
đồng chí Trung Quốc của họ. Chính
Hồ đă sinh sống ở Trung Hoa và nói thạo
tiếng Tầu. Cuối thập niên 1930 Hồ là
đảng viên của Đảng Cộng Sản Trung
Quốc (DCSTQ) và từng đảm nhận chức vụ
chỉ huy ở Đệ Bát Lộ Lục Quân (xin tham
khảo thêm sách Hồ Chí Minh và Trung quốc, Beijing: People’s
Liberation Army Press,1987 và Giọt Nước Trong Biển
Cả của Hoàng văn Hoan).
Sau đệ nhị
thế chiến, đảng CSVN do Hồ cầm
đầu cướp đuợc chính quyền tại
Việt
Cuộc chiến thắng của Hồng Quân Trung
Quốc năm 1949 trên toàn lục điạ Trung Hoa
là cơ hội ngàn vàng cho đảng CSVN; cuộc kháng
Pháp dành độc lập của Viêt Minh sẽ
được cộng sản Tầu dốc toàn lực
hổ trợ.
Thực ra th́ cả hai phía
Tầu-Việt đều khẩn thiết muốn có quan
hệ hợp tác. lâu dài. Cuối
năm 1949, Đảng Cộng sản Đông Dương
(DCSDD) đă gửi Ủy Viên Trung Ương Hoàng Văn
Hoan sang Tầu để củng cố mối t́nh hữu
nghị Việt Hoa (Sau đó Hoan trở thành đại
sứ đầu tiên của Việt Nam Dân Chủ Cộng
Ḥa ở Bắc Kinh; cuối thập niên 1970, v́ xung khắc
với Lê Duẩn, Hoan đào tẩu sang Tầu và
chết ở lục địa năm 1991).
(kỳ sau
tiếp – Bài 2)