Đây là sự thật về cuộc kháng chiến chống Pháp dành độc lập (1946-1954)

của bọn Hồ Chí Minh và đảng CSVN

 

CHINA AND THE FIRST INDOCHINA WAR 1950-1954

(TRUNG QUỐC VÀ CHIẾN TRANH ĐÔNG DƯƠNG THỨ NHẤT 1950-1954)

 

Chen Jian

Lư Vũ lược dịch

Nguyễn Văn Chức phụ dịch

( Trích đăng nguyệt san Con Ong Việt số 52)

Bài 2  (tiếp theo kỳ trước)

 

 

Lời dẫn nhập (bài 2) của LS Nguyễn Văn Chức

 

             Việt Cộng khua chiên gơ mơ tổ chức lễ kỷ niệm Chiến Thắng Điện Biên Phủ 20/7/1954, gọi đó là chiến thắng “chống Pháp dành độc lập của nhân dân ta”.

            Sự thật, cái gọi là cuộc“kháng chiến chống Pháp dành độc lập “(1950-1954) “ của bọn Hồ

Chí Minh chỉ là chiêu bài để lợi dụng xương máu nhân dân Việt Nam . Sự thật cũng như  bản chất, đó là Cuộc Chiến Tranh Đông Dương Thứ Nhất do Trung Cộng phát động và tiến hành, trong tiến tŕnh  nhuộm đỏ Đông Dương trước khi nhuộm đỏ Đông Nam Á,  theo nghĩa vụ quốc tế CS do Liên Sô đề ra và lănh đạo. Bọn Hồ Chí Minh và bè CSVN chỉ là những tay sai thừa hành. Thừa hành bằng xương máu và hy sinh  bờ bến của nhân dân Việt Nam.

            Sau khi tiếp thu miền Bắc, bọn Hồ Chí Minh bèn tiến thêm một buớc: vô sản hoá nhân dân và diệt trí thức Việt Nam, để tiến lên cái gọi là xă hội chủ nghĩa. Hàng vạn, hàng vạn người dân vô tội đă bị cướp đoạt tài sản   bị đấu tố. Những tài liệu c̣n ghi:

             “ Bà ta c̣n trẻ lắm,  bị đội đấu quy là điạ chủ , bà ta bị  lột truồng, bị trói vào cột, và bị hun nóng dưới bàn chân bằng than củi cho đến khi ngất đi”.

            Sau Cuộc Chiến Tranh Đông Duơng Thứ Nhất mệnh danh“ “kháng chiến chống Pháp dành độc lập”, th́ đến “cuộc chiến tranh đánh Mỹ cứu nước”. Thực ra,” đánh Mỹ cứu nước” chỉ là chiêu bài. Sự  thực cũng như bản chất, đó là Cuộc Chiến Tranh Đông Dương Thứ Hai (1960-1975), trong tiến tŕnh nhuộm đỏ bán đảo Đông Dương trước khi nhuộm đỏ toàn thể Đông Nam Á . Một lần nữa, bọn Hồ Chí Minh và đảng CSVN chỉ là những kẻ thừa  hành, làm nghiă vụ CS quốc tế bằng xương máu của nhân dân Việt Nam .

            Và chúng nó đă đưa dân tộc và nhân dân ta đến t́nh trạng thê thảm  ngày hôm nay.  Ngày hôm nay,  năm 2004, Việt Nam là mảnh đất nghèo đ̣i và tù ngục vào bậc nhất thế giới. Nhiều  em bé gái chưa đầy 15 tuổi đuợc đảng và nhà nuớc bán ra nước ngoài làm nô lệ t́nh dục và nô lệ lao công. Nước mắt nào rửa cho hết nhục nhằn đau thương.    Con tim Viêt Nam nào không nhỏ lệ. Và không căm hờn. Dân tộc VN đă bị  phản bội. Nhân dân VN đă bị lừa bịp.

            Chúng ta người Việt Nam, và con cháu chúng ta, hăy ghi khắc vào tâm can óc tuỷ : CSVN là kẻ thù của dân tộc và của  nhân dân ta. Một kẻ  thù ghê tởm nhất, đểu cáng nhất, va tàn bạo nhất, từ ngày lập quốc tới nay.  Kẻ thù ấy phải bị lật đổ, điều kiện tiên quyết để  xoá bỏ hận thù  và đưa dân tộc vào ổn định, cũng như đưa đất nuớc tiến lên.

            Mời quư vị độc giả đọc  Cuộc Chiến Tranh Đông Dương Thứ Nhất1950-1954” (kỳ hai)  tài liệu đă được giới hàn lâm thế giới coi là vô cùng quư  giá của Chen Jen

           

 

***

 

 

GIÚP VIET MINH ĐÁNH PHÁP   NGHĨA VỤ QUỐC TẾ CỦA TRUNG QUỐC

           

 

            Đầu tháng giêng 1950, Lưu Thiếu Kỳ, nhân vật số hai của đảng Cộng Sản Trung Quốc (CSTQ), quyết định gửi La Quư Ba , lúc đó là chủ nhiệm Cục Quân Ủy Trung Ương của đảng CSTQ, sang Việt Nam để cầm đầu Văn Pḥng Đại Diện CSTQ tại Việt Nam. Họ Lưu nói rơ:  sự chỉ định này đă được Mao Trạch Đông và Trung Ương Đảng CSTQ  chấp thuận. Nhiệm vụ của La Quư Ba tại VN là thiết lập mối giây liên lạc tốt giữa hai đảng-- CSVN và CSTQ-- đồng thời cung cấp cho Trung Ương Đảng CSTQ những dữ kiện mới nhất cho việc soạn thảo kế hoạch giúp CSVN đánh Pháp. Họ Lưu nhấn mạnh với họ La rằng “nhiệm vụ cuả các nước đă hoàn thành cách mạng là phải giúp đỡ các dân tộc c̣n đang trên con đuờng đấu tranh giải phóng.. Lưu Thíếu Kỳ nhấn mạnh:” Giúp đỡ dân tộc VN chiến đấu chống thực dân Pháp  nghĩa vụ quốc tế của CSTQ.

 

            Giữa tháng giêng 1950, Trung Quốc chính thức thừa nhận nước VN  Dân Chủ Cộng Ḥa do Hồ Chí Minh lănh đạo, để Việt Nam có thể gia nhập  đời sống quốc tế. Khi quyết định công nhận chính quyền Hồ Chí Minh, giới lănh đạo Trung Quốc đă tiên liệu  rằng Pháp  sẽ không thừa nhận tân chế độ Bắc Kinh của Mao Trạch Đông, nhưng Trung Quốc  cho việc thừa nhận chính quyền Hồ Chí Minh là một bước đi có tính cách chiến lược   rất cần thiết cho cuộc cách mạng của chính Trung Quốc. Sau khi Trung Quốc thừa nhận nước VNDCCH của Hồ Chí Minh, th́ lập tức  Liên Sô và các nước cộng sản khác tại Đông Âu cũng thừa nhận nước VNDCCH của Hồ Chí Minh. Do đó, đảng CSVN coi ngày 18 tháng Giêng 1950 là ngày thắng lợi ngoại giao có tầm vóc lịch sử .

 

            Ở trên, đă nói về việc Lưu Thiếu Kỳ gủi La Quư Ba sang Việt Nam.

            Nhưng trước khi họ La Quư Ba tới  VN, Hồ Chí Minh đă bí mật đến Trung Quốc vào cuối tháng giêng, sau 17 ngày đi bộ trong rừng núi. Lưu Thiếu Kỳ ân cần tiếp đón Hồ Chí Minh và báo cáo lên cho Mao Trạch Đông lúc đó đang thăm viếng Mạc Tư Khoa.

 

            Một Uỷ Ban đặc nhiệm được thành lập, gồm Chu Đức, phó chủ tịch nhà nước kiêm Tổng Tư Lệnh Quân Đội Nhân Dân Trung Quốc (QĐNDTQ), Nie Rongzen, quyền tổng Tham Mưu Trưởng Quân Đội Nhân Dân , và Li Weihan, chủ nhiệm Ủy Ban Mặt Trận Thống Nhất của Trung Quốc,  để thảo luận với Hồ về sứ mạng của Hồ trong chuyến đi Bắc Kinh này (3).

 

            Ông Hồ nói rơ là ông đến để t́m một sự cam kết cụ thể hơn của CSTQ đối với CSVN. Hồ cũng tỏ ư muốn được gặp Stalin và Mao tại Mạc Tư khoa để được sự giúp đỡ của Liên Sô và Trung Cộng, về cả ba mặt quân sự, chính trị và kinh tế. Qua sự sắp xếp của CSTQ và Liên Sô, Hồ tới Mạc Tư khoa vào đầu tháng hai năm 1950.

 

    Chuyến đi Mạc Tư Khoa bí mật của Hồ không đem lại kết quả mong muốn. Tuy thừa nhận chính quyền của Hồ, nhưng Stalin lúc ấy đặt ưu tiên vào những vấn đề Âu Châu. Thêm vào đó, Stalin không tán thành, nếu không muốn nói là nghi ngờ, những toan tính của Hồ. Stalin không muốn Liên Sô trực tiếp quan hệ với CSVN, v́ vậy đă t́m cách đẩy Hồ về phía Trung Cộng. Mặc dầu thế. Hồ  rất “phấn khởi”. Ở Mạc Tư Khoa, cũng như khi trở về Bắc Kinh, Hồ đă được Mao Trạch Đông và Chu Aân Lai hứa là sẽ triệt để giúp CSVN trong cuộc chiến tranh chống Pháp. “Hồ trở về Việt Nam, với niềm tin chắc chắn rằng từ nay ông ta có thể trông cậy vào Bắc Kinh.”

 

             Thái độ của CSTQ đối với CSVN chỉ là hậu quả tất nhiên của tư duy Bắc Kinh về một cuộc cách mạng Á Châu theo mô thức Trung Cộng. Lúc mới dấy quân chống Tưởng Giới Thạch,  Mao và các lănh tụ CSTQ luôn luôn coi cuộc cách mạng của Trung Quốc là một phần của  cách mạng vô sản thế giới do Bôn Sê Vích Nga đề xướng và lănh đạo . Nhưng khi tiến sâu vào đấu tranh, cách mạng Trung Quốc  lại mang  sắc thái khác với cách mạng Liên Sô. Khác ở chổ: đặt trọng tâm vào nông thôn, thay v́ thành thị.

Với biện chứng cách mạng đó, Mao và cấp lănh đạo CSTQ bắt đầu suy nghĩ lại về thực chất và ư nghĩa đích thực của cuộc cách mạng của họ. Ngay từ những  năm 1948, 1949, Mao Trạch Đông đă quảng bá  quan điểm riêng của ḿnh về cuộc cách mạng chống đế quốc ở Á Châu và trên thế giới. Mao bắt đầu cổ suư cho một cuộc  chiến tranh giải phóng theo mô thức Trung Quốc. Mao tuyên bố:” Tiếp tay cho cách mạng Á  Châu là sứ mạng cao cả cuả Trung Quốc”.

 

            Sau khi chiến thắng trên lục điạ, Trung Quốc trở thành khuôn mẫu cho một cao trào mới, cao trào cách mạng giải phóng các dân tộc bị áp bức tại Á Châu cũng như trên toàn thế giới. V́ vậy ho tin rằng họ có bổn phận phải giúp đỡ các phong trào giải phóng tại các quốc gia khác, tất cả để cổ vơ cho một cuộc cách mạng Toàn Á Đông , rất có thể, Toàn-Thế-Giới.

 

    Chính sách ủng hộ CSVN c̣n phù hợp với chủ trương cố hữu “đánh bạc một cửa” (tại Á Châu) của Mao Trạch Đông, một trong những nền móng của CSTQ trong chính sách đối nội cũng như đối ngoại vào những năm đầu của chế độ Bắc Kinh.

 

            Theo những tài liệu được giải mật mới đây, th́ trong cuộc viếng thăm bí mật tại Mạc Tư khoa của Lưu Thiếu Kỳ hồi tháng 7 và 8 năm 1949, Stalin đă nồng nhiệt khuyến khích Trung Cộng nên đóng một vai tṛ quan trọng hơn trong việc cổ súy các phong trào cách mạng tại Đông Á. Và khi Mao sang thăm Mạc Tư Khoa hồi tháng giêng 1950, rất có thể hai nhà lănh đạo Tầu và Nga c̣n đi xa hơn: họ đă phân chia vùng trách nhiệm giữa họ với nhau,theo đó giúp đỡ cách mạng CS tại VN đă trở thành nhiệm vụ của CSTH,v́ vậy, việc Mao và Chu cam kết giúp CSVN, hiển nhiên phù hợp với liên minh chiến lược giữa Tầu và Nga Sô.

 

GIÚP CSVN ĐÁNH PHÁP LÀ BẢO VỆ AN NINH CHO TRUNG QUÓC.

   

            Các lănh tụ CSTQ cũng tin rằng giúp đỡ CSVN là phục vụ và bảo đảm nền an ninh của chính nước Tầu. Mặc dù là một đệ tử Mác Xít-Lêninít, Mao vẫn suy nghĩ như các vua chúa Tầu từ ngàn xưa, là: an ninh của Vương Quốc-Trung-Quốc sẽ bị đe dọa nếu những tiểu quốc lân bang lọt vào tay bọn phiên bang thù nghịch.

            Thời gian 1945-50, khi khảo sát về những đe dọa có thể xảy ra cho an ninh Trung Hoa, Mao và các lănh tụ CSTH đặc biệt lo ngại sẽ phải đụng độ quân sự với các đế quốc và chư hầu tại bán đảo Triều Tiên, Đông Dương và eo biển Đài Loan. Họ quan niệm rằng các biến cố trong những vùng nầy có liên hệ chặt chẽ với nhau, v́ vậy đối với họ,giúp đỡ CSVN là một biện pháp hữu hiệu để giúp chính họ chống lại những đe dọa quân sự từ phía Mỹ. Sự việc một số đơn vị c̣n trung thành với Tướng Giới Thạch đă trốn sang biên giới Việt-Hoa để đánh phá chế độ Bắc Kinh lúc đó mới được thành lập, chứng minh rằng họ đă nh́n đúng. Ngay cả sau khi chiến tranh Triều Tiên bùng nổ, tuy đặt trọng tâm vào việc đối phó với Mỹ tại Triều Tiên, họ vẫn coi cuộc chiến đấu chống Pháp của Việt Minh là một phần của toàn bộ cuộc đấu tranh chống đế quốc tại viễn Đông.

 

PHÁI BỘ CỐ VẤN QUÂN SỰ TRUNG CỘNG TẠI VIỆT NAM

   

            Sau khi quyết định giúp đỡ CSVN, CSTQ bắt tay vào việc ngay.

             Ngày 13/3/1950, Lưu Thiếu Kỳ đánh điện tín cho La Quư Ba, lúc đó đă tới văn cứ Việt Minh tại Bắc Việt được 4 ngày,  ra lệnh cho La Quư Ba phải khởi sự công tác theo hai giai đoạn.

            Giai đoạn một, giải quyết những vấn đề cấp bách, kể cả việc cung cấp choTrung Ương Đảng CSTQ (TUĐCSTQ) một chiến lược rơ rệt về phương thức viện trợ  CSVN về quân sự, kinh tế tài chánh;  và làm cách nào để những viện trợ có thể tới VN.

 

            Giai đoạn hai:  điều nghiên tường tận t́nh h́nh chung tại VN để tŕnh lên TUĐCSTQ những đề nghị về việc chuẩn bị những điều kiện trường kỳ để đánh bại thực dân Pháp. Hiển nhiên, Bắc Kinh đă coi cuộc chiến đấu của CSVN như là của chính ńnh.

 

            Tháng 4/1950,Việt Minh chính thức yêu cầu CSTH gửi cố vấn sang. Bắc Kinh đáp ứng liền.      Ngày 17/4, Quân Ủy CSTQ (QUCSTQ) chỉ thị cho các Lộ Quân 2,3 và 4 cung cấp cố vấn cấp tiểu đoàn, trung đoàn và sư đoàn cho một sư đoàn Việt Minh . Lộ Quân 3 thiết lập một tổng hành dinh cho Phái Bộ Cố Váấn Quân Sự Trung Quốc Tại Việt Nam (PBCVQSTQ), đang khi đó Lộ Quân 4 thiết lập một trường vơ bị cho Việt Minh.

 

            Ngày 26/4,QUCSTQ chỉ thị cho các bộ tư kệnh quân đội nhân dân ở các khu vực Tây bắc, Tây nam,miền đông và trung nam nước Tầu phải gửi thêm 13 cố vấn cấp tiểu đoàn sang  UBCVQSTQ tại Việt Nam để làm việc với các tư lệnh của quân đội Việt Minh. Các cố vấn quân sự này phải tập họp tại bắc Kinh trong tháng 5 để học tập về nghĩa vụ quốc tế của CSTQ. Họ cũng được gặp các lănh tụ tối cao của đảng để trực tiếp nhận chỉ thị. Tướng Vị Quốc Thanh, Ủy Viên Chính Trị của đạo quân 10 thuộc Lộ quân, được chỉ định phụ trách công việc huấn luyện và chuẩn bị này.

            Nhưng ngày 25/6/50, trước khi cuộc huấn luyện chấm dứt, chiến tranh Triều Tiên bùng nổ. Mỹ phản ứng tức khắc và quyết liệt. Trong ṿng 36 giờ, Hoa Kỳ quyết định gửi bộ đội sang giúp Nam Hàn. Đang khi đó. Tổng Thống Truman ra lệnh cho đệ nhất hạm đội tiến vào eo biển Đài Loan. Một sớm một chiều, chiến tranh Triều Tiên trở thành một cuộc khủng hoảng quốc tế.

 

            Cuộc tấn công của Bắc Hàn vào Nam Hàn không làm cho cấp lănh đạo Bắc Kinh ngạc nhiên lắm, bởi v́ họ vốn gần gũi với cấp lănh đạo Bắc Hàn. Nhưng chắc chắn Mao và các lănh tụ khác ở Bắc Kinh đă bị chấn động trước phản ứng mau lẹ và không nhân nhượng của Hoa Kỳ. Họ không coi sự can thiệp của Mỹ là một biến cố lẽ loi, mà là nằm trong âm mưu xâm lược toàn bộ viễn Đông, gồm Trung Quốc, Triều Tiên, Việt Nam và Phi-Luật tân. V́ vậy, Bắc kinh càng quyết định tiến tới trong việc giúp đỡ CSVN đánh Pháp.

             Ngày 27/6, hai ngày sau khi chiến tranh Triều Tiên bùng nổ, Mao Trạch Đông, Lưu Thiếu Kỳ, Chu Đức và các lănh tụ CSTH tiếp PBCVQSTQ, trước khi phái bộ phái bộ sang Việt Nam. Mao nhấn mạnh rằng giúp đỡ CSVN là nhiệm vụ quốc tế vinh quang của cách mạng TQ. Mao đề ra hai nhiệm vụ chính: giúp Việt Minh thành lập một bộ đội chính quy, và giúp Việt Minh hoặch định cũng như chỉ huy những cuộc hành quân lớn để đánh bại thực dân Pháp. Lưu Thiếu Kỳ th́ giải thích tai sao phải giúp đỡ Việt Minh. Lưu nhấn mạnh rằng Việt Nam là một khu vực quan trọng, và gửi cố vấn quân sự Trung Quốc đến đó sẽ mang ư nghĩa  tầm vóc Quốc Tế. Nếu các cố vấn không làm tṛn nhiệm vụ giúp đỡ cách mạng Việt Nam và để cho kẻ địch ở lại VN, điều đó sẽ gây thêm khó khăn và rắc rối cho chính Trung Quốc .

(Kỳ sau, tức kỳ 3:  “ Trần Canh Và Chiến Dịch Biên Giới)