Đây là sự thật về cuộc kháng chiến chống Pháp dành độc lập (1946-1954)

của bọn Hồ Chí Minh và đảng CSVN

 

CHINA AND THE FIRST INDOCHINA WAR 1950-1954

(TRUNG QUỐC VÀ CHIẾN TRANH ĐÔNG DƯƠNG THỨ NHẤT 1950-1954)

 

Chen Jian

Lư Vũ lược dịch

Nguyễn Văn Chức phụ dịch

( Trích đăng nguyệt san Con Ong Việt số 52)

Bài 3  (tiếp theo kỳ trước)

 

 

Lời dẫn nhập (bài 3) của LS Nguyễn Văn Chức

 

            Tháng 7 năm nay (2004),Việt Cộng tổ chức cực kỳ long  trong lễ  kỷ niệm 50  năm chiến thắng Điện Biên Phủ,  cao điểm và dứt điểm cuả cuộc chiến tranh 1946-1954 mệnh danh cuộc "kháng chiến chống Pháp, dành độc lập" của nhân dân ta.

            Tháng 7 năm nay (2004), Việt Cộng đă huy động toàn lực  đề cao chiến thắng này.  Chưa bao giờ như bây giờ, chúng nó có nhu cầu  phải đưa dĩ văng ra để phục  hồi tư thế của chúng nó trước nhân dân VN và lịch sử VN. Chưa bao giờ như bây  giờ, chúng nó ư thức sâu  sắc tội ác của chúng nó đối với nhân dân và  dân tộc VN.

 

            Chiến thắng Điện Biên Phủ là một chiến thắng đại của dân tộc và nhân dân ta, với những hy sinh dũng cảm vô bờ bến của dân tộc và nhân dân ta. Lịch sử thế giới cũng như quân sử thế giới  ít khi đuợc chứng kiến một  sự vĩ đại như vậy,  sự vĩ đại  của một dân tộc vùng dậy v́ độc lập  và hạnh phúc của Tổ Quốc thân yêu.

 

             Gần đây, nhiều hồi kư (memoirs)  của bọn tướng lănh Việt Cộng  như  Hoàng Văn Thái    (đại tướng), Lê Trọng Tấn (đạïi tướng), Hoàng Cầm (thượng tướng),v,v.và Vơ Nguyên Giáp đă xuất hiện. Tất cả những hồi kư đó --đặc biệt của Vơ Nguyên Giáp --đă ghi lại những hy sinh vô bờ bên của nhân dân ta trong chiến dịch Điên Biên Phủ. Đây, những đoàn thanh niên thanh nữ xanh xao rách rưới  lớp lớp thi đua thồ đạn,và thồ gaọ muối cho chiến sĩ ngoài tiền tuyến, dưới bom đạn của giặc  . Đây, những đoàn chiến sĩ ban đêm  kéo pháo  trên   suờn núi dốc , dưới bom đạn của kẻ thù.

 

      "Các chiến   gan dạ bám chặt giây kéo, chân như đóng xuống đất, nghiến răng ḱm pháo [...] Lại thêm một lần giây kéo pháo bị đứt, một khẩu pháo cao xạ có nguy cơ lao xuống vực sâu. Khẩu đội trưởng Tô Vĩnh Diện không ngần ngại , ôm chèn lao vào bánh xe mong chặn khẩu  pháo cao xạ nặng hai tấn rưỡi lại. Đây không phải lần đầu có người làm việc này.Chiến sĩ pháo thủ Nguyễn Văn Chức ở lựu pháo   đă từng làm như vậy khi kéo pháo vào. Các anh cùng đồng đội cứu được khẩu pháo khỏi lao xuống vực, nhưng đă trở thành liệt sĩ". (Hữu Mai, ĐT Vơ nguyên Giáp, NXB Quân Đội Nhân Dân, trang 112)

 

             Hăy nhớ rằng trong  cuộc "kháng chiến chống Pháp dành  độc lập ", hơn  một triệu chiến sĩ  VN (dân và quân) đă hy sinh cho độc lập tự do hạnh  phúc của đất nước.

            Nằm ở núi rừng Việt Bắc, Hồ  Chí Minh ngày đêm kêu gọi:

 

         "Chúng ta chiến đấu v́ độc lập của đât nước, đem lại tự do hạnh phúc cho toàn dân."

             Nhân dân ta từ trên xuống dưới, từ miền đồng bằng trung du đến những miền núi đồi Việt Bắc, đều  nức hoan ca "chúng ta chiến đấu v́ độc lập cuả đất nước, đem lại tự do hạnh phúc cho dân tộc"

 

              Nhưng, sau khi lá cờ đỏ sao vàng ngự trị trên đất Bắc, cái   đă xẩy ra trên đất Bắc ? Cả môt chế độ cai trị vô cùng man rợ và vô cùng đểu cáng đă chụp lên đầu nhân dân ta. Con người Việt Nam bị  tiêu diệt tận gốc , đạo lư VN bị dẫm nát tận gốc,  gia đ́nh  Việt Nam bị phá nát tận gốc, và tài sản Việt Nam bị cướp đoạt . Tất cả, để tiến lên xă hội chủ nghiă. Tất cả để làm nghĩa vụ quốc tế vô sản,  theo đúng chiến lược và sách lược do CS Quốc Tế đề ra . Lịch sử c̣n đó.  Hai đợt đấu tố ruộng đất được đảng CSVN phát  động và tiến hành cực kỳ man rợ.  Hàng vạn nguời dân bị cướp đoạt tài sản, hàng chục ngàn người dân bị tra tấn vô cùng man rợ. Hàng ngàn đă suốt đời mang tật, hoặc phải chết thê thảm .  Dưới lá cờ đỏ sao vàng.

 

            " Người ta lấy gai bưởi cắm vào năm đầu ngón tay của một cô gái, có trời biết cô ta bị tội ǵ, có thể cô ta chỉ là con địa chủ, cứ mỗi câu hỏi lại nhấn những cái gai sâu thêm làm cho cô gái rú lên v́ đau, quằn quại trong giây trói" (Vũ Thư Hiên, Đêm Giữa Ban Ngày, tr.33)

 

            "Người đàn bà bị trói vào hai cây nứa vắt chéo, bên dứơi là một đống lửa. Con mẹ ni là phú nông phản động, ngoan cố lắm, những người bu quanh nói thế. Người đàn bà quằn quại măi, đến khi ngất đi rồi, mới được người ta hạ xưống " (sđd, tr 33).

 

            "Bây giờ chỉ có một cách là làm thế nào cho bố cậu chết đi, thế th́ chẳng c̣n đấu chẳng c̣n truy ǵ nữa. Chết rồi th́ c̣n đấu ai? Nhưng mà cậu vẫn bị liên quan. Nếu mà cậu tự tay giết bố đi, th́ mới tỏ ra căm thù điạ chủ. [...] Thụ cầm con dao mười lần buông ra, nước mắt ṛng ṛng. Bố đau bụng nằm trong nhà quay mặt vào. Thụ chém một  nhát, buông dao chạy đi." ( Trần Dần, GHI, tr. 113, 114).           

 

Tôi đi

không thấy phố

không thấy nhà

chỉ  thấy mưa  sa

trên mầu cờ đỏ

     

            Tổ Quốc Việt Nam đă bị đâm sau lưng, đẫm máu. Dân tộc Việt Nam đă bị phản bội. Nhân dân Việt Nam đă bị lừa . Mẹ Việt Nam  khăn sô nức nở. Tất  cả, đều do tội ác của Hồ Chí Minh và đảng CSVN làm nghĩa vụ quốc tế.

 

Mời quư vị độc giả đọc  Cuộc Chiến Tranh Đông Dương Thứ Nhất1950-1954” (kỳ ba)  tài liệu đă được giới hàn lâm thế giới coi là vô cùng quư  giá của Chen Jen

           

 

* * *

 

 

TRẦN CANH VÀ CHIẾN DỊCH BIÊN GIỚI

             

            Phái bộ cố vấn quân sự đầu tiên của Trung Quốc sang VN-- gồm 79 viên chức -- được chính thức thành lập hồi cuối tháng 7 năm 1950. Cầm  đầu  là tướng Vị Quốc Thanh, với hai phụ tá là tướng Mei Jiasheng và Deng Yifan, tất cả  đều thuộc Bộ Tư Lệnh  Đệ Tam Lộâ Quân. Để bảo mật,  sở này (Phái Bộ Cố Vấn Quân Sự Trung Quốc, viết  tắt  PBCVQSTQ)đuợc hóa trang dưới danh hiệu "Nhóm Công Tác Nam Hải". Phái bộ sang tới VN hồi đầu tháng 8 năm 1950 và hoạt động sát cánh với Việt Minh.

 

            Sau đó, bộ chính trị đảng CSTQ lại gửi sang Việt Nam đại tướng Trần Canh -- Ủy Viên Trung Ương Đảng, Tư lệnh Quân Khu 20, và một trong những vị tư lệnh tài ba nhất của Hồng Quân Trung Quốc-để tổ chức chiến dịch hành quân dọc biên giới Việt-Hoa. Chiến dịch này sẽ được  các lực lựơng Tàu trực tiếp hỗ trợ.

 

            Trần Canh sang Việt Nam là do đề nghị của Hồ Chí Minh lúc Hồ Chí Minh đến Bắc Kinh hồi đầu năm 1950 . Đề nghị đă được các nhà lănh đạo Bắc kinh  cực lực tán đồng. Chính Hồ Chí Minh đă xin Bắc Kinh cử Tướng Trần Canh sang VN. Hồ là bạn của Trần Canh từ năm 1920.  

            Trần Canh đến Việt Bắc hồi giữa tháng 7. Sau hàng loạt cuộc thảo luận với Hồ Chi Minh,Vơ Nguyên Giáp và các lănh tụ Việt Minh, Trần Canh đề nghị tiến hành chiến dịch biên giới theo chiến lược: "tập trung lực lượng để căng địch ra mà tiêu diệt".  Chiến lược này  đă được  Hồng Quân Trung Quốc xử dụng rất hữu hiệu trong thời nội chiến (với Tưởng Giới Thạch) . Hồ Chí Minh và tập đoàn lănh đaọ Việt Minh đă nghe theo, và hoàn toàn chấp nhận chiến lược nầy.

 

          Ngày 22 tháng 7 năm 1950. Trần Canh đánh điện cho UBTUĐCSTQ (Uỷ Ban Trung Ương Đảng CS Trung Quốc) cho biết là đă đạt được sự thoả thuận toàn bộ cuả  Việt Minh về chiến lược tấn công sắp tới ở biên giới. Trần Canh cho biết ông sẽ t́m cách tiêu diệt một số đơn vị cơ động của Pháp và phá hủy một số cứ điểm đóng quân nhỏ của Pháp. Làm thế  để huấn luyện kinh nghiệm cho bộ đội Việt Minh, thâu đoạt một số chiến thắng để tác động tinh thần binh sỹ,  đồng thời chuẩn bị thời cơ mở các cuộc tấn công lớn. Trần Canh báo cáo với UBTUDCSTQ là sẽ vận dụng chiến thuật "bao vây để tiêu hao địch " trong chiến dịch đánh Cao Bằng.  Theo cách đánh này th́ bộ đội Việt Minh sẽ không mở cuộc tấn công trực tiếp vào thủ phủ Cao Bằng,  chỉ bao vây các quận lỵ để lần lượt đánh tỉa từng cánh quân trấn đóng ở ngoài. Làm thế để nhử viện binh của địch đến từ Lạng Sơn, rồi phục kích tiêu diệt, sau đó  mới tấn công chiếm  Cao Bằng. Trần Canh bảo đảm chiến thuật nầy sẽ thành công, sẽ chiếm  được Cao Bằng và thay đổi tương quan lực lượng hai bên ở phía Bắc và Đông Bắc nước Việt Nam.

 

            Ngày 26/7/1950 Quân Uỷ Trung Quốc từ Bắc Kinh đánh điện chấp thuận kế hoạch của Trần Canh. Để bảo đảm cho sự thành công của kế hoạch, các cố vấn Trung Quốc đựợc huy động tới các cấp Tiểu Đoàn, Trung Đoàn và Sư Đ̣an của Việt  Minh với sự đồng ư hoàn toàn của Hồ Chí Minh. Trung Quốc cũng cho gửi ngay quân trang, quân dụng và vơ khí sang giúp Việt Minh có phương tiện thực hiện chiến dịch. Vào cuối tháng 3 năm 1950, La Quư Ba yêu cầu UBTU/DCSTQ (Uỷ Ban Trung Ương Đảng CS Trung Quốc ) viện trợ vơ khí đạn dược, phương tiện truyền tin cho 16.000 quân Việt Minh sẽ được tung vào các trận đánh ở Cao bằng và Lào Cai .

 

   Từ tháng 4 đến tháng 9 năm 1950, Trung Quốc  đă chuyển vận sang cho Việt Minh 14.000 súng cá nhân, 1.700 súng máy, 150 đaị bác đủ loại, vô số đạn dược, thuốc men, quân trang quân cụ, và phương tiện truyền tin .

 

 

 CHIẾN TRƯỜNG ĐÔNG KHÊ, CAO BẰNG, THÁI NGUYÊN

  

            Chiến dịch biên giới khởi sự ngày 16 tháng 9/ 1950. Sau 48 giờ chiến đấu dũng cảm, rạng sáng ngày 18 tháng 9 năm 1950, bộ đội Việt Minh chiếm được Đông Khê, một cứ điểm chiến luợc ở Quốc Lộ số 4, nối liền Cao bằng và nội địa Bắc Việt. Bộ Tư Lệnh Pháp bị đánh  bất ngờ, vội gửi một đoàn  quân cơ động đến chiếm lại Đông Khê, đồng thời tung năm tiểu đ̣an đánh thẳng vào Thái Nguyên, năo bộ của Việt Minh.


            Trần Canh đánh giá mục tiêu chính của quân Pháp là cứu nguy các đơn vị đang bị bao vây ở Cao Bằng .  Thay v́ rút quân từ vùng Đông Khê-Cao bằng để kéo về bảo vệ trung tâm Viêt Minh   tại Thái Nguyên, Trần Canh tiếp tục xiết chặt ṿng vây Cao Bằng.  Và, đúng như Trần Canh tiên đoán, ngày 3 tháng 10, quân Pháp rút khỏi Đông Khê, Cao Bằng để chạy về phiá Nam, và họ đă lọt vào phục binh của Việt Minh đă được bố trí ở các vùng nuí hiểm yếu. Trả lời báo cáo của Trần Canh về t́nh h́nh chiến sự, ngày mùng 6 tháng 10 năm 1950 Mao Trạch Đông đă  gửi một công điện gồm những chỉ thị rơ rệt để  kết thúc chiến dịch biên giới. Nội dung bức công điện  như sau.

 

   "Chiến thuật tập trung lực lượng chủ yếu  để đánh tỉa quân thù và bao vây chúng ở Tây Nam Đông Khê là đúng. Phải t́m cách tiêu diệt các cánh quân địch  định trốn khỏi Cao Bằng chạy về phía Nam. Nếu các lực lượng địch ở Tây Nam Đông Khê có thể bị diệt gọn trong vài ngày,  ta có thể tiếp tục xiết chặt ṿng vây Cao bằng. Các lực lượng địch ở Lạng Sơn và các nơi khác sẽ không dám đến cứu ứng. Hoặc giả địch nhất định tăng viện th́ ta chia quân ra để cản, đánh địch cả ở Đông Khê lẫn Cao Bằng để đạt được hai thắng lợi. Như thế, phải diệt quân thù ở Tây Nam Đồng Khê một cách nhanh gọn. Chớ thấy tổn thất lớn mà sờn ḷng đổi ư. Phải chặn trước sự nản ḷng của binh sĩ. Phải cương quyết xiết chặt ṿng vây Cao Bằng. Phải chuẩn bị nghênh chiến, đánh viện binh địch từ Lạng Sơn và các nơi khác. Nếu thi hành đứng đắn kế hoạch, đồng chí sẽ là kẻ chiến thắng".

 

        Hồ Chí Minh  cũng đă được đọc công điện nầy, sau đó ra lệnh tổng tấn công ngày mùng 6 tháng 10 năm 1950. Sáng ngày 13 tháng 10, bẩy Tiểu Đoàn Pháp với quân số khoảng 3.000 đă  hoàn toàn bị tiêu diệt. Quân Pháp phải từ bỏ vùng biên giới mà họ đă kiểm soát từ nhiều năm. Đầu tháng 11, tướng Trần  Canh rời Việt Nam để sang cầm quân ở Cao Ly.

 

       Cuộc chiến thắng vùng biên giới của Việt Minh đă thay đổi cán cân lực lượng tại chiến trường Đông Dương.Với một hậu phương lớn là Trung Quốc,  Hồ Chí Minh và Việt Minh đương nhiên ở trong một tư thế bất khả đánh bại. Phấn khởi v́ chiến thắng, Giáp và các cấp chỉ huy tối cao của Việt Minh hội ư với các cố vấn Trung Quốc để soạn thảo kế hoạch mở rộng chiến tranh xuống  vùng châu thổ sông Hồng Hà. Việt Minh hy vọng là nếu họ thực hiện được hàng loạt chiến thắng tương tự, hệ thống pḥng thủ của Pháp sẽ bị suy yếu, Việt Minh sẽ có cơ thắng trận ở Đông Dương. Lúc đó Giáp đă lạc quan tiên đoán là Hồ sẽ về Hà Nội vào cuối năm 1950. Quân Uỷ Đảng Cộng Sản Trung Quốc (QUĐCSTQ) và Ủy Ban Trung Ương Đảng CS Đông Dương chấp nhận toàn bộ kế hoặch này.

 

              Ngay lúc đó. Tướng Jean De Lattre De Tassigny, Cưụ Tư Lệnh các lực lượng trên bộ của Tây Âu được chính phủ Pháp đặc cử làm Cao Ủy kiêm Tổng Tư Lệnh các lực lượng  Pháp tại Đông Dương. Ngay khi  tới Saigon, De Lattre cho tập trung mọi phương tiện và  lực lượng dưới quyền, kể cả không lực được trang bị kỹ thuật tối tân của Mỹ,  để thiết lập pḥng tuyến bảo vệ Bắc Việt . De Lattre kêu gọi chiến sĩ Pháp tử thủ miền Trung Châu Bắc Việt, mặc dù phải chết. Kế hoạch tấn công của Việt Minh lúc đó phải đương đầu với một vị tướng có bản lănh của quân đội Pháp.

 

 

(xin xem tiếp kỳ sau, kỳ 4:  Mặt trận Vĩnh Yên, Mạo Khê và Ninh B́nh)