PHÓ
CỐI – B́nh Luận Thời Sư -
(Trích đăng
nguyệt san Con Ong Việt số 36 tháng 3,2003)
CÂU CHUYỆN
T̀NH VÔ ĐẠO
CỦA
MỘT THỨ TRƯỞNG BỘ THÔNG TIN VĂN HÓA
ĐẢNG TA
Xuất
thân chỉ là một anh ca sĩ tầm thường
nhưng nhờ có gốc là con nhà ṇi CS, cha làm xứ uỷ
CS Bắc Kỳ, do đó mà CS đă nâng đỡ cho qua Liên
Xô học. Sau khi về nước, lại được
đảng ưu ái cho làm Thứ Trưởng Bộ Thông
Tin Văn Hoá (một chức vụ rất sạch sẽ
và thơm tho), mọi người
gọi ông là ngài Thứ Trưởng N. T. K. Tên kêu nghe
như sấm động. Cha mẹ cũng
khéo đặt cho một cái tên rất nghĩa khí như
nhằm nhắc nhở ông phải sống cho đúng
với tên mà mọi người đă gọi ông. Ông
quan văn hoá có người con trai lớn được
học tại nhạc viện Quốc Gia Hà Nội,
tốt nghiệp về môn Hoà Âm Phối Khí và
được làm giáo sư dạy tại trường.
Thời
gian đó có cô gái gương mặt xinh đẹp, cô
thuộc loại gái mới, thích ăn
chơi và có lối sống buông thả nên 17 tuổi đă
có một con không cha rồi. Cô biết ḿnh
đẹp, hấp dẫn lại có giọng ca khá hay nên cô
quyết tâm trở thành một ca sĩ nổi danh nên đă
xin vào nhạc viện học thanh nhạc.
Thấy
cô xinh đẹp, lại hát hay nên chàng giáo sư N. Q. T là con trai ông thứ
trưởng N. T. K. đem ḷng yêu mến. Anh mê mệt theo đuổi cô. Cô thấy con ông Thứ
Trưởng nầy rất chững chạc, đứng
đắn không hợp với tư tưởng và lối
sống hiện sinh của cô nên cô không yêu. Dù
vậy, cô thấy con trai ông Thứ Trưởng giàu có
lại danh tiếng nên xem đó cũng là con
đường tiến thân của ḿnh để thực
hiện giấc mơ trở thành ca sĩ nổi danh.
Đám
cưới của cô và con trai ông Thứ Trưởng
rất linh đ́nh, nhờ vậy mà cô có môi trường ra
thi thố tài năng. Nhờ thế lực
của ông Thứ Trưởng nên đài truyền h́nh và
đài Tiếng Nói Hà Nội mời lên ca. Chẳng bao lâu
giọng ca của cô đă được nổi tiếng,
tất cả mọi nơi đều mời cô
đến hát. Cô ca sĩ ấy lấy
tên là T. L.
Sáu
tháng sau khi cưới, cô có mang và rồi một năm sau
cô sinh ra một cậu bé kháu khỉnh. Anh giáo sư
chồng cô rất yêu con nên luôn luôn bồng bế. Lúc
thằng bé được ba tháng th́ ông thường nói với
vợ rằng thằng nhỏ nó giống ông nội như
đúc. T. L. cũng cười và bảo là nó giống ông
nội hơn giống anh. Anh giáo sư có vẻ thích
lắm!
Bản chất của cô ca sĩ T. L. là
sống vui, sống trẻ, hiện sinh, đi nhảy nhót
chơi bời buông thả. Nhất là bây giờ
lại là ca sĩ nổi tiếng đi đâu cũng có
người ta săn đón, hầu hạ, mời mọc
tặng quà nên chán sống làm mẹ và làm dâu g̣ bó trong gia
đ́nh. V́ thế cô ca sĩ luôn để con cho
chồng chăm sóc, c̣n cô lấy cớ bận đi hát,
đi chơi cho thoả thích. Thậm chí
nhiều đêm cô không về nhà.
Thấy vợ nổi tiếng đi hát luôn,
anh cũng thích và không để ư ǵ. Anh cũng không
phải thuộc loại ăn chơi mà
chỉ biết đi làm rồi về với con thôi. Anh
sống an phận là người
chồng tốt. Nhưng về sau, anh
thấy vợ cứ đi tối ngày bỏ mặc anh.
Anh lại nghe thiên hạ bàn vô tán ra nên anh ghen
lại bực ḿnh. Giận quá mất
khôn. Một hôm, anh không chịu
đựng nổi nữa nên anh đă bảo cho vợ
biết là anh cấm vợ ở qua đêm, đó là bảo
vệ thể diện của gia đ́nh có chức phận.
Dĩ nhiên những yêu cầu cấm đoán
của anh chồng cù lần cô đâu có nghe. Cô
căi lại, thế là sanh chuyện lớn. Anh chồng
cù lần tức quá không dằn được cơn
giận, lại kèm theo cơn ghen bốc
lên nên đă thượng cẳng chân, hạ cẳng tay ra
uy với vợ. Bị anh chồng cù lần đánh
nặng, nàng mới nói:
-
“Tôi không chịu nổi có một ông chồng vũ phu
như vậỵ Tôi sống theo ư thích
của tôi. Đó là quyền tự do cá nhân tôi. Nếu anh không chịu th́ ly dị đi”.
Và không để cho ông chồng có phản
ứng, cô vào pḥng viết đơn ly dị và mang ra ném vào
mặt anh chồng cù lần. Để cho việc ly dị
được anh chồng kư cho nhanh chóng, cô nàng bồi thêm
một câu:
- “Anh phải kư ngay đi, tôi nhắc cho anh
hay là cái gia tài nầy mai sau phải chia đôi. Phần của
anh một nửa, c̣n một nửa là của tôi.”.
Cô
chỉ vào đứa con và tiếp:
- “Tôi nói cho anh biết thêm là nó không phải là
con anh đâu.
Nó là em ruột của anh đó. Nó là con
của bố anh nên anh vẫn thường bảo là nó
giống ông nội là ǵ?!...”
Anh chồng nghe nói th́ th́ tá hoả lên và
tức quá kư tên vào đơn ly dị của cô ca sĩ T.
L. rồi buồn bă bỏ nhà đi mấy ngày.
Theo lệ thường, ông Thứ
Trưởng vẫn đến ngủ với con dâu -
bồ nhí của ông. Ông thấy con dâu không c̣n dồn
dập yêu thương ông như những lần ông
đến. Ông thấy cô có vẻ buồn và khóc. Ông ôm cô vào
ḷng dỗ dành:
- “Có ǵ buồn nói cho anh biết. Anh
thương mà”.
Ông nựng nịu vuốt ve ch́u
chuộng một hồi th́ cô T. L. mới kể hết cho
ông nghe về chuyện con ông ghen đánh cô ta và đă kư
giấy ly dị. Cô c̣n nói thêm là cô đă cho con trai ông
biết đứa nhỏ không phải là con của anh ta mà
là con của ông.
Ông Thứ Trưởng trách:
- “Tại sao em nói ra sự thật làm ǵ
cho con trai anh biết. Em đă làm con anh và anh phải
khổ”.
T. L. mới bảo đó là sự
thật đâu cần phải giấu làm chi. V́ cho biết
sự thật th́ anh ta mới chịu kư giấy tờ ly
dị cho xong sớm. Cô c̣n nói:
- “Anh ta cù lần quá! Không có tài ba như
anh. Đă vậy, sức khoẻ thể lực nó quá kém,
không ngon bằng anh mỗi khi làm t́nh!. . .”.
Côâ
nói cho ông Thứ Trưởng hay là chuyện đă lỡ
rồi. Bây giờ cô muốn ông kư sang nhượng chủ
quyền căn nhà lớn ông đang cho thuê để cô
ở đó nuôi con và ông được tự do. Ngày đêm ông muốn đến lúc nào cũng
được không ai biết cả. C̣n
bây giờ cô ở đây không tiện, cô rất muốn ông
là chồng của cô nhưng không thể được v́
cô là con dâu của ông ai cũng biết. V́
thế nếu lấy nhau không đặng. Cô ở nhà riêng ông đến lúc nào cũng
tiện hết. Cô cũng không quên bảo ông bỏ vào
nhà ngân hàng tên cô một số tiền là 500 triệu
để nuôi con và có thể cô sẽ nuôi ông về sau
nữa.
Cô
ca sĩ T. L. c̣n bồi thêm:
- “Em cũng nói cho anh hay là nếu hai
điều kiện mà em đề nghị anh không đáp
ứng đầy đủ th́ nếu báo chí hỏi em
tại sao ly dị em sẽ nói hết sự thực
để họ đăng báo. Lúc đó, danh
dự và danh vọng của anh sẽ tiêu tan luôn. Anh c̣n bị kỷ luật đảng nữa”.
Nghe T. L. dọa, ngài Thứ Trưởng
mặt tái xanh không c̣n giọt máu. Làm Thứ
Trưởng Bộ Văn Hoá Thông Tin viết chỉ
thị oai phong lẫm liệt, viết nghị quyết yêu
cầu giáo chức, các anh em làm văn nghệ phải “vừa
hồng, vừa chuyên”, sống có cái “ĐẠO ĐỨC
CỦA NGƯỜI ĐẢNG VIÊN CS”. Nếu không, ông
Thứ Trưởng có thể trừng phạt thẳng tay. Vậy mà giờ đây, con
cọp lừng lẫy đă bị rơi vào bẫy t́nh
của cô ca sĩ lẳng lơ. Ngài Thứ
Trưởng, con cọp có nanh vuốt, đă phải
bấm bụng mà thi hành theo những yêu
cầu của cô con dâu tinh quái. Đến lúc
đó, ngài mới hiểu rơ là cả hai cha con đều
rơi vào “rọ” của nàng.
Thật
ra, cái nhà và số tiền 500 triệu đó đâu có
đáng là bao đối với một người giàu có
lừng danh như ngài Thứ Trưởng. Nó chỉ
lớn đối với dân đen làm lụng bằng
mồ hôi nước mắt mà thôi. Nó cũng
không phải là tiền làm bằng mồ hôi nước
mắt của ngài đâu mà xót?!. . .
Ở Hà Nội, văn nghệ sĩ ai
cũng biết chuyện này. Giới báo chí và đảng
cũng biết quá xá đi chớ! Nhưng
đâu có ai được phép nói xấu đảng viên,
nhất là báo chí đều dưới quyền ông Thứ
Trưởng.
Sau vụ bị cô ca sĩ chơi quá
nặng, ngài Thứ Trưởng buồn t́nh lấy vợ
luôn.
Vợ Thứ Trưởng hiện nay là cô
T.H, giám đốc Nhạc Viện Quốc Gia
được ngài nâng chức từ giáo sư lên làm giám
đốc Nhạc Viện.
Cô T.H. với D.T.S. là hai chị em cùng mẹ
khác cha.
Bà T.T.L. dạy Piano, lấy chồng là ông T.D, em ruột
của T.P, Bí Thư dảng Cộng Sản Đông
Dương. T.D. được qua làm Đại Sứ
Việt Cộng tại Tiệp Khắc, sau bị chết.
Bà lấy ông D.D.H. và sinh ra D.T.S. Bà đă dạy
cho cả hai về Piano. T.H. về làm giáo sư ở trường.
C̣n D.T.S. qua Nga học và giật giải Chopin.
Anh em văn nghệ sĩ nói rằng hôm
đám cưới ông Thứ Trưởng với cô T. H.,
giám đốc rất lớn. Quan khách rất
đông và vui. Ở trên th́ cô dâu, chú
rể cười hoan hỉ, c̣n ở dưới là con trai
ông Thứ Trưởng ngồi thiu thỉu một ḿnh.
Mặt anh buồn rười rượi.
Anh em thấy thế mới hỏi là tại
làm sao hôm nay đám cưới của ba cháu sao cháu lại
buồn? Sao cháu không lên góp vui với bả.
. .
Anh chẳng nói ǵ, vác cái ly rượu t́m
một chỗ khác ngồi buồn một ḿnh. Kể ra, có
một ông Thứ Trưởng “ngon lành như thế th́
dảng đă thành công trên con đường “TRĂM
NĂM TRỒNG NGƯỜI” rồi chứ c̣n ǵ nữa?.
Tŕnh
Sự Thật