HỒ PHỤ - Mỗi Kỳ Một Chuyện
Giải Trí Thời Sự
(Trích đăng
nguyệt san Con Ong Việt số 40 tháng 7, 2003)
là: NHÀ VĂN HÓA là: DANH NHÂN (diệt chủng) THẾ
GIỚI NĂM 1987.
Cách
đây hơn mười năm, Ủy Ban Văn Hóa LHQ (Unesco) chuẩn bị vinh danh hồ là nhà
văn hóa của thế giới. Hồ Phụ tôi phục
sát đất bọn việt cộng về nghề
lừa đảo. Lừa được cả
đến những cái đầu gọi là sáng giá nhất
của thế giới. Hồ chỉ có tập thơ
nhỏ thuổng (ăn cắp) của người khác mà
được tôn làm nhà văn hóa th́ Hồ Phụ tôi
cũng rất đáng được làm nhà văn hóa
thế giới vậy. V́ văn chương Hồ Phụ
tôi thối đâu có thua ǵ thơ thẩn của già hồ.
Bài nầy chia làm hai phần. Phần
đầu Hồ Phụ tôi có ư kiến về tư cách
của già hồ và phần sau là diễn tiến những
việc LHQ làm trong việc suy tôn hồ.
1- Tư
Cách Của Nhà Văn Hóa Thế Giới hồ chí minh.
Hồ là nhà đạo đức nhất
thế giới. Bạn muốn biết hồ
đạo đức cỡ nào th́ xin mời về
Việt
Lũ
trẻ con mới nứt mắt đă được
dạy hát “Đêm qua em mơ gặp bác hồ, bác vuốt
má em...” (Ba em nằm bên cạnh mà bác không vuốt, cứ nhè
má (mẹ) em mà vuốt măi! ) Hết
chuyện mơ lại mơ chuyện đem mẹ cho bác
vuốt! Đó chỉ là giấc mơ thôi, chỉ là
thiện chí của em bé, chứ bác mà thèm vuốt mẹ em,
sướng ích ǵ. H́nh già hồ ngồi dựa ngửa trên
ghế bành, chung quanh xúm xít mấy em chiến sĩ gái,
tuổi 15, 16 nón tai bèo, thân thể vừa độ nẩy
nở, em bá cổ, em bá vai. . .giống như bọn yêu tinh
khiêu dâm Đường Tam Tạng. Nhưng
Đường Tam Tạng th́ sợ hăi, c̣n hồ th́
cười toe toét. Dưới tấm h́nh là câu
phụ chú lời của hồ: “Gái miền nam trong tim tôi”.
Hồ
theo phép dưỡng sinh của Mao
Trạch Đông, hút tinh túy của trinh nữ để
sống lâu. Hồ sống lâu thật. H́nh chụp năm 54, hồ từ trong rừng
chui ra, tướng như con c̣ ma. Mặt
chuột, râu dê, hai mắt thụt vô như mắt khỉ.
Sau nầy hồ mập nu, trắng nơn như
con ong chúa. Tối nào mấy tên cần
vụ cũng nghe tiếng hồ cười khặc
khặc, tiếng các em chiến sĩ gái kêu rú lên, rồi
tiếng nhơng nhẽo, tiếng thở hụt hơi
của hồ. Sướng cỡ đó
mà bắt hồ lấy vợ sao được? Đêm nào chán các chiến sĩ gái th́ cô giáo
phải dẫn các nữ sinh vào “thăm” bác. Quí vị tưởng Hồ Phụ tôi xạo?
Không có đâu! Chuyện nầy th́ dân Hà
Nội coi như chuyện b́nh thường, chẳng có ǵ
đáng b́nh luận. Công an có nghe
cũng chẳng bắt bớ bao giờ.
“Bác chúng nó” hi sinh cả cuộc đời
cho cách mạng quốc tế vô sản!? Hễ
đến nơi nào hồ cũng nói một câu “Các cháu
không nên bắt chước bác hai điều. Hút thuốc và không lấy vợ”. ( Già trẻ lớn bé, đáng cha, đáng ông
nội, hồ đều xưng bác. Dĩ
nhiên người đối diện phải là cháu). Ư nói là đừng bắt chước hồ mà hút
thuốc và sống không vợ con.
Hồ chuyên hút thuốc ngoại quốc,
nhưng trong túi th́ có sẵn một gói điện biên. Hễ
có khách là hồ móc gói điện biên ra mời khách và hút,
không có khách, hồ móc gói Phillip Moris của đế
quốc Mỹ ra ph́ phà.
Chuyện
vợ con th́ lúc mới đến Mác Cơ Va,
học trường Đông Phương hồ có cặp
với một đồng chí gái người nga. Người Âu Mỹ to con, hồ th́ như
đuôi chuột ngoáy lọ mỡ nên em đồng chí chê
hồ, bỏ hồ. Hồ buồn
lắm, tối nào cũng phải đếm năm
mười cho đỡ vả. Thời may Nguyễn
thị Minh Khai qua học cách giết người Việt
Lê
Hồng Phong tên thật là Lê huy Doăn, có các bí danh như
Hải An, Chayan, Litvinov, sinh năm 1902.
Phong là đệ tử của cụ Phan Bội Châu, sau
phản thầy theo cộng sản, sau
đó Phong cùng với Lư Thụy (già hồ) sai Lâm
đức Thụ liên lạc với lănh sự Pháp ngả
giá để bán cụ Phan bội Châu cho Pháp. Sau
khi ngả giá 100.000 đồng đông dương, Thụ
chỉ điểm cho Pháp bắt cụ Phan (Có sách nói là
150.000 đồng. Thời đó giá
một con trâu là 5 đồng) Hồ và đồng bọn
vừa có tiền chi dụng cho hoạt động
đảng cộng sản vừa loại được
một nhà cách mạng có tinh thần dân tộc cao
độ, lại có uy tín trong nước cũng như
trên trường quốc tế. Khi Nguyễn thị
Minh Khai đến Mác cơ Va th́ hồ
chíp ngay trong bụng, t́m cách loại Lê Hồng Phong ra. Năm 1940 hồ đề nghị cho Lê Hồng
Phong về Việt
Loại
được Phong, hồ hi vọng khá lên, nhưng
chỉ khá hơn một chút ở chỗ hồ
được thay thế Phong leo lên
bụng Nguyễn thị Minh Khai. Khai thù
hồ lắm, cứ léo nhéo là hồ giết chồng ḿnh.
Hồ đă chán Khai lại vừa hối
hận v́ đă gián tiếp giết Phong nên đề
nghị cho Nguyễn thị Minh Khai về VN hoạt
động. V́ hối hận nên hồ
yêu cầu Pháp cho Minh Khai được đoàn tụ
với chồng là Lê hồng Phong. Thế là Minh Khai
được làm chung công ti bán muối
với Phong ở ngoài nhị t́ năm 1941.
Thời c̣n bôn ba nơi hải ngoại,
hồ cặp đủ các em. Thượng vàng
th́ không có chứ hạ cám th́ hồ không từ một ai
cả. Người mà hồ làm đám cưới
đàng hoàng là với Tăng tuyết Minh, có với hồ
một đứa con gái. Sau đó hồ
bỏ đi, không cần biết đến vợ con, không
liên lạc, tin tức ǵ. Năm 1956 con gái Tăng
Tuyết Minh có về Hà Nội gặp hồ. Hồ đuổi ra “Nị không phải con
ngộ. Đâu phải ḿnh ngộ
chơi mẹ nị đâu mà t́m ngộ. Tỉu hà má! Xéo gấp!”
Khi
từ Trung Hoa về Việt Bắc, hồ dẫn theo
đồng chí Đỗ thị Lạc (trong tác phẩm
Một Cơn Gió Bụi của Trần trọng Kim) sau
đó bỏ thị Lạc v́ đă có các em gái tây bắc,
vừa tơ vừa “đă lắm!”.
Hồ c̣n có một chuyện t́nh lâm li bi
thảm nữa. Nông thị Xuân, lúc ở Tây
Bắc là vợ hồ. Hồ về Hà Nội
được mấy năm th́ Nông thị Xuân bồng
thằng con trai về Hà Nội đ̣i hồ công khai Xuân là
vợ. Hồ giận quá sai Trần quốc
Hoàn đến hiếp cho chán chê rồi đập
đầu, vất xác ra ngoài đường. (Bạn
đọc nào muốn đọc lá thư
của thân nhân Nông thị Xuân khiếu nại đảng
cộng sản, kể rơ chi tiết nội vụ, Hồ
Phụ sẽ cung cấp).
Người như thế đúng là nhân
vật quí hiếm, không giống ai, xứng đáng cho LHQ
suy tôn làm nhà văn hóa thế giới. Thật ra th́ cái
gọi là văn hóa chính là tập thơ Ngục Trung
Nhật Kư của hồ.
2- Hồ
Là Nhà thơ?!
Chuyện thơ thẩn của hồ th́ ai
cũng biết, chỉ xin tóm tắt mấy gịng cũng
đủ.
Lúc hồ về Tàu hoạt động,
bị Tàu bắt bỏ tù. Trong tù có
một tên tù chuyên làm thơ chơi cho đỡ buồn.
Hồ thích thơ tên tù nầy lắm, nên khi
tên tù tàu nầy chết, hồ lận lưng tập
thơ của bạn tù để giành đọc chơi.
Năm 1945 hồ làm đảng trưởng cộng
sản vừa là vua miền Bắc, hồ bèn bảo
rằng ḿnh là tác giả “Ngục Trung Nhật Kư” để
ḷe với bọn đàn em, để ra cái điều ta
đây cũng có tâm hồn thơ văn lai láng. Thế là cả bọn lâu la nhất là Tố
Hữu, xúm nhau lại khen thơ (thuổng) của hồ.
Hồ cũng sáng tác (?!) vài bài thơ con cóc, nghe thúi rum,
nhưng bọn đàn em cứ khen thơm,
bắt bọn học tṛ đem ra ca tụng. Ở
hải ngoại đă có một nhà biên khảo lột
mặt nạ hồ về chuyện thơ thẩn.
Chuyện nầy th́ người Việt hải ngoại
đều biết, chỉ có mấy quan làm ở cơ quan
Unesco của LHQ là không biết, v́ không biết tiếng
Việt để đọc nên mới bị bọn
việt cộng đánh lừa.
3- Hồ là danh nhân (diệt chủng).
Theo truyền thống của đảng
cộng sản, đảng nước nào th́ có nhiệm
vụ giết dân nước đó. Đảng cộng
sản Sô Viết giết người Nga, đảng
cộng sản Trung Hoa giết người Tàu, đảng
cộng sản Căm bu Chia giết người Khờ Me,
đảng cộng sản Bắc Hàn giết người
Triều Tiên, đảng cộng sản Việt nam. .
.chả lẽ đi giết người Hỏa Tinh?
Thế nên hồ cũng phải giết Ố Nàm Dành (dân an
nam) để xứng danh là đồ đệ trung thành
của Nga Tàu.
Chưa về Hà Nội mà hồ đă phát
động đấu tranh giai cấp, cải cách ruộng
đất giết hàng chục ngh́n người dân vô
tội, đày lên rừng núi hàng trăm ngh́n người
cho chết dần chết ṃn v́ lam sơn chướng khí.
Năm 1963 hồ phát động chiến tranh xâm lăng
miền Nam, bị B52 của Mỹ dần cho “sinh bắc
tử nam” mười phần chêùt bảy c̣n ba, chết hai
c̣n một mới ra thái b́nh!
Năm 1968 mỹ chơi đ̣n độc,
bảo bọn hồ “Tụi bây cứ vào miền Nam
giết đồng bào tụi bây măïc sức, tao không can
thiệp đâu. Nhưng sau ba ngày không chiếm
được miền Nam th́ liệu mà chạy cho nhanh”.
Được Mỹ bật đèn xanh lại
được Nga Tàu viện trợ súng đạn, xe
tăng tàu ḅ để bắn giết người Việt
thỏa mái, hồ và bọn lâu la thấy chắc ăn
như bắp. Thế là Tết Mậu thân 1968, hồ
ngồi rung đùi ngâm thơ trên đài phát thanh “Tiến lên
chiến sĩ đồng bào. Chôn sống dân Huế Xuân nào
vui hơn”. Cả lũ đầu trâu mặt ngựa hí
hửng ngồi chờ tin chiến thắng, gọi là “báo
tiệp”, không ngờ bọn chúng bị quân dân miền Nam
đánh cho ôm đầu máu chạy có cờ, nên thay v́ báo
tiệp th́ lại báo tang. Cả cái gọi là “Lực
lượng nhân dân vũ trang giải phóng miền nam” tan
tành xí oách, thêm bọn bộ đội miền bắc
tăng viện cũng chết chùm theo. Tên nào c̣n sống sót
th́ bị B52 nướng trui. Hồ đang cười,
nghe tin, ngă ra chết ngắt. Lại chết vào ngày chúng
gọi là quốc khánh. Quốc khánh 2 tháng 9 thành quốc
tang. Lũ lâu la thấy không xong, lấy cây tăm chống
mắt hồ lên, coi như c̣n sống “nhăn răng”, cho
đến hôm sau, mồng 3 tháng 9 mới vờ la lên
“Chủ tịch hui nhị t́ rồi!”. Hồ đi bán
muối với con bồ già Nguyễn thị Minh Khai
trễ một ngày là v́ vậy. Ô hô, ai tai! Cả miền
Bắc mừng đến phát khóc. Mà không khóc cho công an
thấy th́ bỏ mẹ, dám đi theo con đường
của bác lắm chứ chẳng chơi. Thế là từ
đó, mỗi năm người dân miền Bắc
được đi thăm lăng bác.
Buổi sáng hôm đó, đoàn người
dài dằng dặc, sắp hàng để được
phát cho một ổ bánh ḿ thịt trâu ăn trước khi
vào thăm cái “khô hồ”. Đừng nghĩ rằng Hồ
Phụ tôi phịa ra để bêu riếu. Chuyện “Ai
muốn được phát bánh tây có nhân thịt miễn phí
th́ đến thăm lăng bác” Báo chí việt cộng
chụp h́nh đăng báo đàng hoàng, nhưng với lí do
“Đồng bào đi viếng lăng bác quá sớm, nhà
nước sợ chờ lâu, đói bụng nên
được nhà nước ưu ái phát bánh ḿ và
nước uống” Mà dân Bắc bấy giờ,( trừ
cán bộ, đảng viên) đều đói meo râu, nên nghe
tin đó, ai mà không đi. . . Hiện nay th́ có cho nem công
chả phụng cũng chẳng có ma nào đến. Lăng
hồ sắp đổi tên thành chùa Bà Đanh. Trước
đây th́ cũng có dân miền Nam thường viếng
lăng bác, ngày vài ba lần. Đó là đồng bào
thuyền nhân vượt biên đến các nước
tạm trú, mỗi lần đi ỉa, đi đái th́
bảo “đi thăm lăng bác”. Vinh danh bác kiểu đó,
khiến cho mấy ngài làm trong Cao Ủy Tị Nạn
của LHQ tưởng dân Việt suy tôn hồ. V́ thế
mới nảy ra vụ Unesco vinh danh hồ là danh nhân
thế giới năm 1987.
Đọc đến đây, có lẽ
bạn không tin. Bạn không tin cũng đúng thôi. Lúc đó
người Việt tị nạn mới qua, đang
kiếm ăn tối tăm mặt mũi. Hỏi th́
giờ đâu mà nghe tin tức. Chuyện lại xảy ra
bên Pháp. Pháp lại là nước cay cú Mỹ, dung dưỡng
cho bọn việt cộng làm trời làm đất trên
đất Pháp để chơi Mỹ, chơi
người Việt tị nạn. Thời đó cũng
chưa có vụ HO. có bạn c̣n ngồi trong nhà tù cộng
sản ở Việt Nam. . .thành ra chẳng có ai biết cái
chuyện suy tôn nầy cả. Vậy mới phiền!
Bạn hiểu được cái gọi
là bối cảnh lúc đó ở Pháp mới thấy kính
phục và cám ơn những người đă đơn
độc đứng ra “dạy” cho Unesco một bài
học nhớ đời là đă dại dột đi suy
tôn một tên giết người không gớm tay là hồ
chí minh làm danh nhân thế giới.
Nội vụ như thế này.
Năm 1987, Unesco ra nghị quyết tôn vinh
hồ là danh nhân thế giới. Unesco c̣n cấp tiền cho
bọn việt cộng tổ chức kỉ niệm 100
năm ngày sinh của hồ tại trụ sở Unesco
ở Hà Nội. C̣n ở Paris, Unesco cũng sẽ tổ
chức lễ kỷ niệm tại trụ sở của
Unesco với sự tham dự của Ban lănh đạo
Unesco, chính phủ Pháp và chính quyền thị xă Paris. Sở
dĩ bọn việt cộng chạy chọt
được việc đó là nhờ hủ hóa
được ông Mù Bow, tổng giám đốc Unesco. Tên
nầy ăn chơi đă quá mới “thể theo lời yêu
cầu của quí vị” mà đề xuất cái vụ suy
tôn ba láp nầy. Khi nghị quyết vừa phổ biến
th́ người Việt ở Pháp cũng vận
động thành lập “Ủy Ban Tố Cáo Tội Ác
hồ chí minh” gồm tiến sĩ Nguyễn văn
Trần làm tổng thư kư với sự hợp tác
của các ông Trần văn Ngô, Chu vũ Hoan, Nguyễn
thừa Thính, Nghiêm văn Thạch, Vũ Hạ. . .
Ủy ban liên hệ với tướng
Simon, chủ tịch Ủy Ban Tương Trợ Việt -
Miên – Lào và chủ tịch Hội Cựu Đông
Dương Anai, để kêu gọi Hội Cựu
Chiến Binh Pháp cùng lên tiếng tố cáo tội ác của
hồ chí minh và đảng cộng sản. Đồng bào
Việt kiều khắp nơi viết thư gửi Unesco
phản đối, yêu cầu hủy bỏ quyết
nghị trên. Rồi th́ ông M ùBow đi chỗ khác chơi. Ông
Frédéric Mayer đắc cử Tổng giám đốc Unesco
thay thế ông M ùBow. Được sự chỉ
đạo của ông tân Tổng giám đốc, tất
cả thư của Việt kiều gửi về Unesco
đều được chuyển cho việt cộng
đọc chơi và yêu cầu việt cộng cho biết
ư kiến. Cả lũ đầu trâu mặt ngựa
cứng họng v́ chứng cớ tội ác của già
hồ rành rành ra đó. Thế là Unesco dạy cho lũ cán
ngố lưu manh một bài học về tư cách làm
người - từ nay đừng ḥng đánh lừa
mọi người nữa - đồng thời thông báo cho
Hà Nội biết nghị quyết của Unesco như sau:
- Unesco không tổ chức lễ 100 năm
ngày sinh của hồ, không vinh danh, vinh diếc ǵ về
hồ cả mà chỉ cho bọn lưu manh mướn
một pḥng “để chúng mầy muốn làm ǵ với nhau
th́ làm, nhưng tuyệt đối, thiệp mời không
được ghi hồ chí minh là nhà văn hóa, không
được để h́nh hồ trong thiệp mời. .
.Liệu cái thần hồn!”
- Unesco và chính quyền Pháp, kể cả
thị xă Paris sẽ không đến dự.
- Cấm đại sứ việt cộng
(bấy giờ là Phạm B́nh) không được
đọc diễn văn và không được quyền
“phịa” về hồ chí minh là nhà văn hóa. Cái pḥng Unesco
cho mướn chỉ có mục đích duy nhất là tŕnh
diễn văn nghệ b́nh thường. Thế thôi.
Đến đây th́ bài đă dài, Hồ
Phụ tôi xin hẹn thư sau.
Hồ
Phụ.