THƯ
NGÀY KHỐN NẠN*
(Thư gửi Nhà văn MC
Nguyễn Ngọc Ngạn)
Kính anh Nguyễn Ngọc Ngạn,
Trước hết, tôi xin phép
gọi bằng anh thay v́ ông ở chỗ chưa quen nhau,
bởi tôi viết thư này với tư cách một
người cựu binh gửi một cựu binh năm
xưa cùng chung một ngọn cờ chiến đấu,
mà cho tới thời gian gần đây anh vẫn khẳng
định lại quá khứ ḿnh trên sân khấu Trung tâm Thúy
Nga Paris by Night; dù trên ḿnh chúng ta không c̣n bộ quân phục,
nhưng t́nh huynh đệ chi binh ngày nào dễ ǵ mất
theo được, phải thế không Anh.
Sở dĩ tôi viết cho
Anh thư này, một lá thư mà người gửi
chẳng muồn viết, người nhận tôi đoán
càng chẳng muốn đọc, là do t́nh cờ tôi bắt
gặp trên internet cái h́nh quảng cáo dưới đây
:
Thưa anh
Ngạn, thực ra bảo là v́ thấy h́nh Anh đứng
giữa đám ca sĩ, tươi cười dưới
hàng chữ màu trắng có con số chỉ ngày 30 tháng
Tư và trước mặt là hàng chữ “T́nh Ca Mùa Xuân”, mà
ḱm ḷng chẳng đặng viết ngay cho Anh th́ không
đúng .
Trước khi có thư này cho Anh, tôi đă suy nghĩ
đắn đo rất nhiều. Trước
hết là tôi nghi ngờ về sự trung thực của
tấm h́nh quảng cáo trên đây. Chả lẽ
một ông cựu sĩ quan Quân đội VNCH, cựu Tù
Cải tạo, có vợ con bỏ ḿnh trên đường
vượt biên và đang gửi tấm thân lưu lạc
trên xứ người với tư cách tị nạn CS
lại “quay ra” thế này! Nhưng, đọc
măi những email tới tấp với những bài viết
lên án, xỉ vả Nguyễn Ngọc Ngạn; rồi
chờ hoài vẫn không thấy Anh lên tiếng, tôi đâm ra
nghi ngờ sự... nghi ngờ ḿnh. Tôi
lại ṃ mẫm mở ra xem tấm h́nh. Lần này tôi
thấy khuôn mặt Anh như chuyển động, méo mó,
rồi biến thành cái mũi dáo lao
vụt vào ngực tôi.
Tôi đau
điếng nhưng cố cầm lại tiếng thét.
Tiếng thét không làm vơi được nỗi đau,
ngược lại sẽ làm lún sâu hơn ngọn dáo,
tổn thương thêm danh dự chung
của chúng ta những người lính năm xưa
chưa phủ nhận quá khứ. Tôi lại rất
ngại việc lên tiếng này: khó tránh bị thiên hạ
xem đây như là anh em đấm đá nhau; lợi
bất cập hại .
Biết có ích ǵ, hay chỉ
“phản tác dụng” nếu như Anh cho rằng tôi cứ
ôm măi quá khứ hận thù, không chịu hoà hợp hoà
giải với người anh em. Sỡ dĩ tôi
đưa ra chữ “nếu” là do thiển nghĩ, biết
đâu thời gian này Anh bận vú đầu vào việc
sân khấu , không c̣n th́ giờ để nh́n thấy “bên
kia” đang chuẩn bị kỷ niệm ăn mừng
lần thứ 37 “đại thắng muà xuân”, mà ư nghĩa
của “đại thắng” ấy đă hóa ra thắng
dại ( như lời tiên đoán của tướng
độc nhă Do Thaí,”muốn thắng CS, phải ..” chỉ
vớt vát bằng luân điệu lăng nhục
người thua trận, khơi dậy nỗi đau
mà nạn nhân trực tiếp nhất là chiến hữu
chúng ta đă không may mắn thoát được như Anh.
Làm sao mà hoà
hợp hoà giải được khi một bên vẫn c̣n
mang thù hận ngay cả với những người đă
khuất. Anh có hay tin mới đây không lâu, khi ngửa
tay nhận tài trợ hàng trăm triệu USD của Mỹ
cho công tác t́m hài cốt của quân sĩ mọi phía hy sinh
trong cuộc chiến vưà qua, họ đă thẳng
thừng từ chối việc làm này đối với
đồng đội chúng ta (khiến Mỹ phẩn
nộ ngưng lại).
Anh Ngạn ơi, “Ngày 30
tháng Tư là ngày có triệu người vui lẫn triệu
người buồn”, người “Bí
thư Đảng uỷ đặc biệt trong Ủy ban
Quân quản thành phố Sài
G̣n” ngày ấy, về sau làm Thủ tướng là ông Vơ Văn Kiệt khi nói lên như
thế th́ chính ông ta cũng đă mon men sang hàng triệu
người buồn. Bây giờ, 37 năm sau, hầu
hết người vui ngày nào đă nhận ra mặt
thật của cuộc “chiến tranh thần thánh”, chỉ
là cuộc chiến lầm lỡ, ma quái, man rợ tiêu
diệt văn minh (tôi mượn ư từ lời “man
rợ đă chiến thắng văn minh”, của chiến
sĩ gái giải phóng quân, nhà văn Dương Thu
Hương khi vào “Sàigon giải phóng”, ngất ngây với
sách báo “Ngụy” bên lề đường Lê Lợi, mà cách
mạng chưa kịp đốt trong chiến dịch “
quét sạch văn hoá Miền Nam đồi trụy”) .
Ngày 30 tháng Tư
,1975 là “ngày có của “hàng triệu người vui, lẫn
hàng triệu ng ười buồn”. Ba mươi bảy
năm sau:
“Thời gian quá nửa đời người
Và ta đă tỏ tường rồi
Ôi cuộc đời ngày sau tàn lửa khói
Mẹ Việt
Người lầm than đói khổ nghèo nàn
Kẻ quyền uy giàu sang dối gian. (1)”
“Ôi
cuộc đời ngày sau tàn lửa khói” :30
tháng Tư “của hàng triệu người vui” ngày nào nay
đối với ngay cả thế hệ không liên can ǵ
đến cuộc nội chiến Quốc- Cộng
cũng đă trở thành ngày Đứt Ruột, sao anh
Ngạn vốn trong “hàng triệu người buồn”
lại t́m “chốn đoạn trường mà đi”. Anh
lại đi rất đúng ngày đúng tháng .
Đúng
ngày 30.4 chứ không thể là t́nh cờ, v́ “T́nh Ca Mùa Xuân”
của Thúy Nga Paris By Night diễn ngày Thứ Hai, chứ
không phải vào cuối tuần như bao đêm văn nghê
thuần túy từ trước đến nay . Ở
dưới hàng chữ “Thứ Hai 30.04.3012” lại có trong
ngoặc mấy chữ “Nhân dịp Lễ 01.05”, đây là
tṛ bài ba lá vụng về càng làm rơ “lạy ông con ở
bụi ...30 tháng Tư .” Vả lại đă cuối tháng 4
, thời điểm này mới đem “t́nh ca mùa Xuân” ra hát
th́ chỉ có hát thay cho đám ve sầu, mùa Hạ đang
tới ( Anh c̣n nhớ cả hai bên đều gọi
cuộc tấn công từ phương Bắc năm 1972
bắt đầu tháng Tư bằng tên “Mùa Hè Đỏ
Lửa”. Mặt thật của hai chữa Mùa Xuân trong “T́nh
Ca Mùa Xuân” đây, phải chăng là “Mùa Xuân Đại
thắng” như phe chiến thắng?
Thưa anh Ngạn em xi (MC),
tôi viết thư này cho Anh không v́ nỗi đau xót của
cá nhân ḿnh , nhưng v́ nỗi đau xót của nhiều
người khác trong hàng ngũ chúng ḿnh ngày xưa, nhất
là của những chiến hữu đang kẹt lại
nơi quê nhà, đặc biệt là những thương
phế binh đang phải lây lất cuộc sống , khi
họ biết được có người bạn cùng
sắc áo màu cờ năm xưa giờ đây quay lưng
lại - dù là cố ư hay vô t́nh- tiếp tay với kẻ thù
vẫn chưa cũ v́ đă 36 năm rồi mà Tháng Tư
thứ 37 này họ vẫn tiếp tục lăng nhục
những người thua trận.
Mấy năm trước , cú Mẹ “B”.40 trên sân khấu
Lần này, nếu quả
như cái h́nh quảng cáo kia là đúng với sự
thật, th́ dù cố ư hay vô t́nh, chính anh Nguyễn Ngọc
Ngạn đang lụi chiến hữu của anh ngày nào sâu
hơn “Em về hát ngọn dao đâm” (2).
Thưa
anh Ngạn, dẫu sao, tôi vẫn c̣n một chút hy vọng
được Anh lên tiếng về việc này như Anh
đă lên tiếng muộn màng về quả tạc đạn
B.40 mấy năm trước.
Nếu được như vậy, tôi xin lỗi Anh
về lá thư này. Cám ơn Anh .
Trân trọng chào
Anh,
Nguyễn Bá Chổi
Ghi chú: * Theo tên
gọi ngày 30.4.75 của Vũ Đông Hà;
(1) Việt Khang- Việt