Quân xâm lược của thế kỷ mới.

  Phàm Nhân.(Trích đăng nguyệt san Con Ong Việt số 29)

 

 

 

Nước trong leo lẻo, cá đớp cá

Trời nắng chang chang, người nuốt  người . .

 

     Hai câu thơ trên đây đă nói lên tất cả cái “t́nh người” từ thời khai thiên lập địa cho đến đầu thế kỷ mới này. Trong các thế kỷ thứ 18 và 19, các nước hùng mạnh ở Âu châu đă gởi tàu buồm có trang bị súng “thần công”, chở binh lính phục sức màu mè, trang bị súng hỏa mai, đi chiếm lỉnh đất đai thuộc địa ở Phi Châu, rồi lan dần xuống Ấn Độ Dương, sang Châu Á, xuống đến Đông nam Á. Mặt biển Đại Tây Dương cũng là hành lang cho tàu buồm của các nước Âu Châu xâm lấn xuống Châu Mỹ La Tinh, chiếm lảnh các đảo trong vùng Carribean, xuống măi đến quần đảo Fawkland Islands của A Căn Đ́nh. Trong thời gian dài gần hai thế kỷ đó, Trung Hoa là nước t́m ra thuốc súng rất sớm, nhưng chỉ làm pháo tống để chúc . . cống hỷ phát xồi, pháo chuột để các x́ thẩu mua sắm thêm năm thê bảy thiếp, các đoàn múa lân đi giành ĺ x́ . . Cho nên cuối cùng rồi nước Tàu cũng chia xẻ cùng số phận với các nước nhỏ bé khác : tám nước có kỷ thuật tiền tiến hơn đă đưa tàu buồm chở binh sĩ đến xâu xé đế quốc một thời vàng son của các hoàng đế con trời . .

 

     Sang đến đầu thế kỷ thứ 20, song hành với sự phát triển mạnh của kỹ thuật, các nước “tiến bộ” lại đưa xe tăng, đại pháo, máy bay đi xâm lấn nước khác, mở đầu bằng trận Đệ Nhất Thế Chiến, kéo dài từ năm 1914 cho đến năm 1918, đưa kềt quả thương vong lên đến những con số quy mô nhất lúc bấy giờ. Như một bầy thú trong rừng hoang, các nước có nền kỹ nghệ nặng đă thi nhau tranh giành chức vị bá chủû Điển h́nh nhất ở Âu châu là việc Adolph Hitler lên cầm quyền Đức Quốc năm 1933. Và tham tàn nhất ở Á Châu là chế độ quân phiệt của Nhật Hoàng Hiro Hito, sau khi Hải quân Phù Tang đánh bại chiến thuyền Nga năm 1905 ở ngoài khơi Hải Sâm Uy. Hitler ấp ủ giấc mộng nuốt chửng Châu Âu, trong khi tham vọng của Hiro Hito là đưa cờ mặt trời đi cắm khắp vùng biển Thái B́nh Dương và Ấn Độ Dương. Thế Chiến thứ hai đă được Khối Trục Đức Ư Nhật châm ng̣i năm 1939, kéo dài đến năm 1945 để kết thúc bằng sự đầu hàng của Đức và Nhật Bản, với hai trái bom nguyên tử do phóng pháo cơ Mỹ thả xuống Hiroshima và Nagazaki.

 

     Con số thiệt hại nhân mạng nhiều triệu người của kết quả Đệ Nhị Thế Chiến, cộng với sức tàn phá kinh hoàng của vũ khí hạt nhân tại hai thành phố Nhật Bản, đă là hai nguyên do khiến cho các cường quốc ngồi lại với nhau, để thành lập các cơ cấu như các Liên Minh này nọ, các tổ chức quốc tế như Liên Hiệp Quốc v. v. . Các tổ chức này đă dựa trên những nguyên tắc hay đẹp, nhưng vạn sự khởi đầu nan, nên sức mạnh quân sự vẫn là động cơ chính chi phối sinh hoạt của các tổ chức quốc tế này. Chiến tranh Triều Tiên bùng nổ năm 1948, kéo dài đến năm 1952. Rồi chiến tranh Việt Nam lại tái phát  từ năm 1955 cho đến 1975. Cũng xe tăng, đại pháo, máy bay đi chiếm lĩnh đất đai, tàn sát sanh linh, nhưng chiếc lưỡi không xương nhiều đường lắc léo của các chính trị gia, các sử gia đă gọi đó là những cuộc “chiến tranh ư thức hệ”, chớ không phải “chiến tranh xâm lược” !

 

     Vậy cái cảnh “cá lớn đớp cá bé” trên cơi đời ô trọc này đă thực sự cáo chung rồi hay sao ?  Câu trả lời rơ ràng là . . không ! Gần cuối thế kỷ 20, nhà độc tài Saddam Hussein của Iraq đă xua quân sang lân quốc nhỏ bé Kuwait, không vớiù ư đồ nào to lớn, chỉ muốn biến Kuwait thành một tỉnh cận duyên của Iraqthôi ! Lập tức các cường quốc vẫn “yêu chuộng lư tưởng tự do” như Mỹ Anh Pháp Ư và cả Nhật Bản nữa, đă nhào vô đánh đuổi vệ binh Cộng Ḥa của Saddam Hussein, giải phóng Kuwait. Chưa hết, Mỹ c̣n bỏ ra nhiều tỷ bạc để tái thiết Kuwait, kể cả việc xây lại các hồ tắm xa hoa trên cát nóng sa mạc, trước khi mời các ông “Sheik” chóp bu của Kuwait đang “lưu vong” ở Hoa Thịnh Đốn về cầm quyền. Nam Việt Nam không có những giếng dầu hỏa vô tận, không có những trương mục kếch xù ở Hoa Thịnh Đốn, ở Paris, ở Genève, nên các cường quốc đă “rút lui trong danh dự”, sau khi đă phong cho miền đất khổ hạnh triền miên này tước vị “tiền đồn ngăn chặn làn sóng đỏ” của thế giới !

  

     Vụ Kuwait chưa phải là màn chót của nạn “cá lớn đớp cá bé” trong thế kỷ thứ 20. Năm 1999, vụ Đông Timor bùng nổ ở mơm cực nam của quần đảo nam Dương, cửa ngỏ Đông Nam Á nh́n xuống Úc Châu. Người Nam Dương gốc Tàu đă tàn sát thẳng tay nam phụ lăo ấu của dân chúng sở tại. Một số “thuyền nhân” chạy loạn đă thoát được sang bờ biển Úc châu. Nước Úc đă lập tức đưa vần đề này ra trước Đại Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc.  Và Liên Hiệp Quốc đă giải quyết vụ Đông Timor thật chóng vánh: biểu quyết đa số để đưa quân đến bảo vệ “quyền tự do chọn lựa thể chế chính trị” của người dân Đông Timor. Đến nay th́ Đông Timor đă là một “quốc gia” độc lập, dưới sự bảo trợ của Liên Hiệp Quốc nói chung, với sự bảo vệ của lực lượng Úc Đại Lợi nói riêng. Úc đă nhanh nhẩu kư hợp đồng mua cà phê, sản vật duy nhất mà Đông Timor có hiện nay, cũng như hợp đồng hợp tác khai thác dầu khí với Đông Timor.

  

     Úc là nước trước giờ vẫn rất bảo thủ, sao nay lại bỗng dưng sốt sắng t́nh nguyện xía vào chuyện của Nam Dương ? Số là v́ Úc giống Mỹ ở một vài điểm: cùng là một quốc gia trẻ trung, cùng có một lảnh thổ rộng lớn như lục địa Hoa Kỳ, với thật nhiều tài nguyên thiên nhiên chưa được khai thác. Nhưng Úc có một điểm không giống Mỹ: Úc chỉ có dưới 20 triệu dân, nên lâm vào cảnh đất rộng người thưa, lảnh thổ bao la bát ngát có thể là mục tiêu ngon lành cho sự âm thầm xâm nhập của làn sóng con cháu Tần Thủy Hoàng, từ biển Nam Hải dồn xuống. Sự xâm lăng bằng di dân hợp pháp cũng như bất hơp pháp đă là những bài học rơ ràng qua trường hợp thay h́nh đổi dạng của Mă Lai Á, của Singapore và của Nam Dương. Trung Cộng chẳng những đă làm ngơ, mà c̣n ngầm giúp đở cho làn sóng da vàng âm ỉ tràn lấn xuống nam bán cầu . .

 

    Khoản chi tiêu chính trong ngân sách quốc pḥng của Úc bấy lâu nay vẫn là chi phí cho việc tuần tiểu hải phận ngăn cách Úc và quần đảo Nam Dương. Việc chận bắt tàu lậu di chuyển đông đảo di dân da vàng xâm nhập vào hải phận Úc vẫn là chuyện cơm bửa. Nay với lư do danh chánh ngôn thuận là bảo vệ Timor, Úc đă có quyền ngang nhiên kiểm soát  eo biển Arafura và Timor ngăn cách phía nam quần đảo Nam Dương và bờ biển phía bắc Úc. Nói gần nói xa, chẳng qua nói thật: lại cũng là “game” hàng đầu của mấy anh đầu to, cho được việc của các anh to đầu mà thôi . . Chuyện “yêu chuộng lư tưởng tự do” cho đến nay được về nh́, đă là phúc đức lắm rồi !

   

     Đến đây, chúng ta hăy cùng nh́n lại chiến lược bành trướng của Tàu cộng. Từ ngàn xưa, Trung quốc vẫn là nước có thành tích xâm lấn nhất nh́ trong lịch sử nhân loại, có viết đến bao nhiêu pho sách cũng chưa chắc đă đủ. Xin chỉ tóm tắt sơ lược những diễn tiến loại này từ thế kỹ thứ 20 về sau mà thôi. Rút tỉa kinh nghiệm từ lần trực tiếp đối đầu với Mỹ tại vĩ tuyến 38 trong trận chiến Triều Tiên năm 1948-1952, đến việc quan sát cuộc chiến vùng vịnh (Desert Storm) đầu thập niên 1990, cho đến lần phải cúi mặt phản kháng suông khi Mỹ bỏ bom ṭa Đại sứ của ḿnh tại Nam Tư (Albania, Bosnia) năm 1998, Tàu Cộng tự biết ḿnh chưa phải là một “cường quốc quân sự” hàng đầu, có khả năng công khai ngang nhiên dùng binh lực để thực hiện mộng bá đồ vương, như Hitler hay Staline đă làm. Trung cộng bèn dùng kế sách liệu cơm gắp mắm, kiên nhẫn ŕnh rập, không bỏ lở bất cứ thời cơ lớn nhỏ nào, để có thể âm thầm gậm nhấm lấn lướt các lân bang không may đang san sẻ biên cương đất đai hay lănh hải với Tàu . .

 

     Cuối thập niên 1950, mức độ căng thẳng của cuộc chiến tranh lạnh giữa Nga Sô và Hoa Kỳ leo thang lên đên độ nghẹt thở. Liên Sô bí mật đưa hỏa tiển đầu đạn hạch nhân đến thiết trí tại Cuba. Kennedy đắc cử vào ṭa Bạch Ốc năm 1960, quyết định không nhượng bộ, đưa Hải quân đến phong tỏa hải đảo. Nikita Kruschev đến diễn đàn Liên Hiệp Quốc, rút giày ra nện lên bục thuyết tŕnh . . thế chiến thứ ba tưởng chừng như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Mao Xếnh Xáng đă chụp ngay lấy cơ hội ngàn vàng này, nuốt gọn Tây Tạng, sau đó viện dẫn lư do lịch sử lăng nhăng rằng Tây Tạng vốn là một vùng đất của Tàu. Thế giới đă làm ngơ, mặc dù Tây Tạng là chiếc nôi của Phật Giáo, một trong vài tôn giáo lớn nhất và lâu đời nhất hoàn vũ. Cộng đồng thế giới vừa thở phào nhẹ nhỏm khi Nga Sô tháo gở dàn hỏa tiển ở Cuba đầu thập niên 1960, chừng quay lại th́ sự đă rồi: Tàu đă ngang nhiên công bố Tây Tạng là một tỉnh của Tàu ! Tây Tạng không có tài nguyên dầu hỏa như các nước Ả Rập, nên không lôi kéo được sự quan tâm của các cường quốc kỹ nghệ. Và đạo Phật không phải là tôn giáo có đông t́n đồ ở các nước Tây Phương, không ảnh hưởng được đến lá phiếu bầu tại những xứ sở này !

   

     Năm 1979, Hoa Kỳ vừa mới “rút lui trong danh dự” theo kế hoạch của Kissinger “The Jew Boy” ra khỏi Việt Nam mới vài năm, chưa có ḷng dạ nào nh́n lại mảnh đất bất hạnh này. Ông Tổng Thống thợ mộc Jimmy Carter của xứ đậu phộng Mỹ đang lúng ta lúng túng v́ vụ ông Đạo Khùng Khomeni của xứ Ba Tư chiếm ṭa Đại Sứ Mỹ tại Tehran, bắt trên 40 nhân viên sứ quán Mỹ làm con tin. Phía Cộng sản th́ Liên sô đang bận rộn hồ hỡi xua xe tăng vào chiếm đóng A Phú hăn. Cơ hội ngàn vàng lại đến nữa đây . .

 

     Lần này anh gian ác ti hí mắt lương Đặng Tiểu B́nh liền xua quân qua biên giới phía nam, xâm lấn vào vùng Cao Bằng Lạng Sơn của Bắc Việt để “dạy cho Việt Nam một bài học” ! Thế giới lại làm ngơ, v́ đây là “chuyện nội bộ của các nước anh em” trong thế giới Cộng sản ! Lằng nhằng vài năm sau, th́ Tàu cũng có rút quân lui về phía bắc vài cây số, nhưng vẫn nhất định cầm nhầm địa danh lịch sử Ải Nam Quan và thắng cảnh Thác Bản Giốc của Việt Nam. Từ đó cho măi đến 20 năm sau, không biết Tàu phù đă làm ǵ, mà các anh chóp bu của CSVN đă âm thầm kư kết thỏa hiệp nhượng đất đai và lănh hải vào cuối năm 1999. Có vài tờ báo Việt ngữ ở hải ngoại cho rằng x́ thẩu Giang Trạch Dân đă mời các anh cán ngố chóp bu răng đen mă tấu sang Tàu đăi đằng cho hưởng thụ, rồi xài cái đ̣n cũ như trái đất, đ̣n “Á Muối kế”, và cho nhân viên gián điệp quay phim con heo ! Cuối năm 2001, nhân lúc cộng đồng thế giới đang hướng mắt về các biến động ở Nữu Ước, A Phú Hăn và Trung Đông, Tàu cộng đă lấy cơ hội tốt này, cho tŕnh làng vụ thỏa hiệp của CSVN nhượng đất đai và lănh hải.

 

     Suốt nửa năm nay, trong quốc nội Việt Nam cũng như ở hải ngoại, dư luận người Việt bùng lên tố cáo và phản đối. Vụ này chưa kịp lắng xuống, th́ ở phía tây biên cương nước tàu, một vụ âm thầm mánh mung bành trướng khác của tàu phù cũng vừa lộ tẩy ra. Trong các ngày từ 20 đến 22 tháng 5 năm 2002, rất đông đảo dân chúng Kyrgystan đă rầm rộ xuống đường, tràn vào bao vây các cơ sở của nhà cầm quyền tại Dashanbe để phản đối hiệp ước kư nhượng hơn một ngh́n cây số vuông đất đai cho Trung cộng. Dân chúng đă dùng xe hơi và xe buưt làm hàng rào cản xe quân đội và công an. Tại quận Aksy, dân biểu t́nh đă ném đá vào các ṭa nhà chánh phủ. Công an vơ trang đă bắn chết 6 người biểu t́nh, làm cho cuộc chống đối càng lan rộng ra nhanh chóng. Thủ Tướng Kurmanbek Bakiev đă từ chức, sau khi đoàn biểu t́nh đốt phá một cơ sở quốc hội. Cho đến ngày 24 tháng 5, các trục lộ giao thông đă bị tắt nghẽn. Ba vị Tổng Trưởng cũng đă từ chức theo. Hiện Phó Thủ tướng Nikolai Lanayev đă tạm thời lên thay, cố gắng làm tất cả những ǵ làm được để xoa dịu cơn phẩn nộ của hàng triệu dân Kyrgystan.

 

      Tiểu quốc Kyrgystan là một nước nhỏ, có lảnh thổ xấp xỉ bằng nước Cam bốt, tọa lạc về phía tây tây bắc của sa mạc Tân cương của Tàu, cùng san xẻ một đường biên giới chung dài khoảng 750 cây số với nước tàu. Cũng như các lân bang Tajikistan, Uzbekistan, Turkmenistan và Kazakhstan, tiểu quốc Kyrgystan nằm sâu trong ḷng Châu Á, thế giới bên ngoài ít nghe nói đến. Sau khi thế chiến thứ hai chấm dứt, Nga đă đưa xe tăng tiến chiếm hết các nước phía nam và phía tây lảnh thổ (tổng cộng là 14 nước, từ vùng biển Caspian sang đến Hắc Hải, lên đến vùng biển Baltic ở phía bắc), sáp nhập vào với nước Nga để thành lập Liên bang Sô Viết, hầu đối đầu với Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Sau khi Liên bang Sô Viết tan rả năm 1991, các nước này được trả lại tự do, trong t́nh trạng chậm tiến và nghèo nàn. Đó là cơ hội để Trung cộng xía vào, âm thầm dở tṛ phù thủy, đưa đến kết quả là thỏa hiệp nhượng bộ cho Tàu cộng hơn một ngh́n cây số vuông, “dựa trên sự công bằng và có lợi cho cả đôi bên” !

 

     Cũng trong tháng 5 - 2002 này, sau nhiều năm đánh phá gây ung thối t́nh h́nh trên khắp xứ Népal, quân phiến loạn “Maoist” đă tuyên bố tự ư ngưng chiến một tháng kể từ ngày 15 tháng 5, và yêu sách chánh phủ Népal phải cùng ngồi lại để thương thảo với phiến quân. Népal là một nước nhỏ, kẹp giữa biên giới phía tây nam Tây Tạng và đông bắc Ấn Độ. Tin tức giờ chót cho hay, chánh phủ Hoàng Gia Népal đă bác bỏ đề nghị ḥa đàm, xin ngoại viện của thế giới bên ngoài để dẹp loạn. Tưởng cũng nên nhắc lại, là cách đây nửa năm, trên đường công tác cho cuộc hành quân A Phú Hăn, Ngoại Trưởng Hoa Kỳ Collin Powell có ghé lại thăm thủ đô Katmandu của Népal, trong lúc phiến quân “Maoist” đang đánh phá khắp nơi . .

 

      Song hành với các nổ lực xâm lấn các lân quốc Á Châu vừa kể trên đây, âm ỷ nhưng dai dẳng liên tục, trên mặt biển đông Tàu Cộng cũng không ngừng thừa cơ lấn chiếm các hải đảo,  do các nước Việt Nam, Phi Luật tân, Mă Lai, Nam Dương đă có mặt từ cả thế kỷ trước. Một h́nh thức xâm nhập nữa là các tàu chở người Trung hoa di cư bất hợp pháp. Các tàu này không ngừng tấp vào các bờ biển Nam Dương, Úc châu. Có chiếc c̣n bị Coast Guard của Mỹ chận bắt ngoài khơi . . Long Beach California ! Cuộc xâm lấn lănh hải này trầm trọng đến nỗi Úc Đại Lợi vừa lên tiếng kêu gọi các nước Phi, Mă lai, Singapore và Nam Dương cùng tổ chức một cuộc thao dượt hải quân, có mời Hoa Kỳ cùng tham dự vào cuối tháng 4 vừa qua. Úc Đại Lợi đă thẳng thừng chứ không dấu diếm về mục đích của cuộc thao diễn hải quân: đề pḥng cuộc xâm lấn lănh hải của Trung Cộng !

 

      Nói tóm lại, sau những điêu linh tang tóc trong suốt thế kỷ thứ 20, cộng đồng thế giới đă đạt được một vài tiến bộ quan trọng, thể hiện qua sự làm việc ngày càng nhịp nhàng hữu hiệu hơn của các tổ chức quốc tế. Các nước có sức mạnh quân sư, trước đây vẫn đưa quân đi xâm lấn xứ người trong vài thế kỷ qua, nay hầu hết đă ư thức được sự cần thiết phải sống chung ḥa b́nh để cùng phát triển và tránh hiểm họa diệt vong của vũ khí hạt nhân. Chỉ riêng có Trung Cộng là vẫn tiếp tục kiếm mọi cách để làm chuyến tàu vét cuối cùng cho tham vọng bành trướng.

 

     Những đạo quân xâm lược chính, có thành tích tàn sát sanh linh lên đến hàng nhiều triệu người trong thế kỷ thứ 20 là Phát Xít Đức, Quân Phiệt Nhật và Cộng Sản phi nhân vô thần. Với thành tích xâm lăng từ ngh́n xưa, Trung Hoa dĩ nhiên không phải là đạo quân xâm lược mới. Nhưng qua những hành động xâm lấn các nước láng giềng, c̣n bị la ó chống đối mới đây, cộng đồng thế giới đă nhận diện được rằng Trung Cộng đang vượt lên hàng đầu, trở thành lực lượng xâm lược đầu tiên của thế kỷ mới . .

   

Lê Phàm Nhân.